Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 690: Phong tước




Hoàng đế hồi lâu không nói gì.

Cố Thế Hoành và Bùi Tư Thông đều quỳ xuống đất không dậy, hai người cong mông, giống như đang chờ hắn khen ngợi.

Hai cái kẻ đáng chịu ngàn đao này.

“Hoàng thượng,” Thường An Khang mượn việc bưng trà qua nói, “Trương viện sử của Thái y viện trở lại phục mệnh, nói là mặc dù vết thương của Bùi Tứ nãi nãi không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải bồi dưỡng một thời gian mới có thể hết bệnh.”

Trương viện sử cũng nói như vậy.

Hắn đã không có cớ để làm khó Bùi gia và Cố gia nữa, nếu không sẽ khiến cho Ninh Vương thừa cơ đạt được lợi ích.

Hoàng đế nhắm mắt lại, cố gắng ổn định hơi thở dao động không ngừng do tức giận, sau đó nói: “Bùi khanh có tội gì, Bùi khanh giữ được huyết mạch hoàng thất, để cho huyết mạch của Khánh Vương được kéo dài, nếu không tương lai Trẫm...”

Trẫm phải ăn nói thế nào với Tiên hoàng.

Mấy chữ này còn chưa nói ra, trái tim Hoàng đế đã đau đớn, đau đến mồ hôi lạnh nhễ nhại, hắn hận không thể lập tức che ngực, nhưng hắn phải bảo vệ tôn nghiêm Hoàng đế của hắn. Hắn không thể làm ầm lên, không thể thể hiện ra, không thể tức giận, còn phải tiếp tục nói hết lời này.

Đây giống như là tự tay nghiền nát máu thịt của mình vậy.

Mối hận ngày hôm nay, hắn phải nhớ kỹ.

Hoàng đế cúi người xuống, giơ tay đang phát run ra, đỡ Bùi Tư Thông dậy.

Bùi Tư Thông lại cứ nặng tựa ngàn cân, quỳ ở chỗ đó.

“Hoàng thượng, vi thần không dám, Hoàng thượng...”

Hoàng đế dường như muốn cắn nát răng, vẫn lộ ra nụ cười như cũ: “Bùi khanh một lòng trung thành đối với Trẫm, đối với triều đình... Trẫm đều biết cả.”

Cố Thế Hoành bên cạnh vì vậy cảm động thút thít: “Tình vua tôi của Hoàng thượng và Bùi đại nhân đáng để người trong thiên hạ noi theo.”

Thường An Khang thấy vậy cũng tiến lên đỡ Bùi Tư Thông, lúc này Bùi Tư Thông mới đứng lên.

Hoàng thượng nói: “Thọ Vương nói Trẫm vốn còn không tin, không ngờ... là thật,” Nói rồi nhìn cung nhân, “Mời Thọ Vương gia vào đây.”

Cửa đại điện mở ra, Thọ Vương được người ta đỡ ngồi lên ghế.

Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ vui mừng.

Thọ Vương nói: “Hôm nay nếu chân tướng đã rõ ràng, thì sớm để cho Tề Đường nhận tổ quy tông đi, vi thần sẽ cố gắng bàn bạc cẩn thận về chương trình với Lễ bộ...” Nói tới đây Thọ Vương nhìn Hoàng đế.

Mấy chục cặp mắt trong đại điện đồng loạt quét qua.

Hoàng đế nhớ tới lúc Tiên hoàng băng hà, hắn biết được tin tức chạy thẳng từ cửa cung vào, không biết vượt qua bao nhiêu cửa cung, đi bao nhiêu bậc thềm, mới mồ hôi đầm đìa chạy tới trước giường Tiên hoàng, nhìn thấy Tiên hoàng chỉ còn một hơi đang đau khổ vật lộn.

Khi đó hắn mặc dù mệt đến mức dường như không thở nổi, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi và buồn bã, trong lòng tràn đầy hưng phấn, ngực có một luồng khí, cơ thể hắn nhảy nhót dường như muốn vỡ nát ra. Hắn giả vờ vạn phần đau buồn nhào vào bên cạnh Tiên hoàng khóc không ngừng, không dễ dàng gì mới ứng phó được đến lúc Tiên hoàng nhắm mắt lại.

Lúc hắn ra khỏi phòng, Thái hậu nhắc nhở hắn: “Hoàng đế kiềm chế một chút, dù sao đây cũng là phụ hoàng của người.”

Hắn căm hận Thái hậu bới lông tìm vết.

Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên hiểu Thái hậu, vào giờ phút này Bùi Tư Thông, Cố Thế Hoành bao gồm cả Thọ Vương, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt như vậy, rõ ràng trong lòng đắc chí, vẫn còn giả vờ giả vịt che giấu.

Rõ ràng đã biết kết cục, vẫn còn vờ vĩnh hỏi ý hắn.

Hắn cũng muốn nhắc nhở bọn họ: Kiềm chế một chút.

Hắn là vua của một nước, cho dù Tề Đường khôi phục Vương tước, cũng chỉ là một Vương gia.

Hoàng đế nói: “Đương nhiên phải thừa kế Vương tước của Khánh Vương.”

Thọ Vương nói: “Nếu Tề Đường đã không có ở đây, chỉ đành do lão thần ra mặt tạ ơn thôi.”

Thọ Vương run rẩy quỳ xuống.

Hoàng đế chỉ đành lần nữa đứng dậy đỡ, mấy bước này hắn đi đặc biệt mệt mỏi.

“Hoàng thượng, Ninh Vương giả xưng Khánh Vương mưu phản vây đánh kinh thành. Nếu như Khánh Vương đã khôi phục Vương tước, triều đình nên hạ chiếu thư, lệnh Khánh Vương dẫn binh vào kinh cần vương.” Thọ Vương một hơi nói ra.

Đây mới là quan trọng nhất, quan viên địa phương biết được tin tức như vậy, không có ai sẽ dựa vào Ninh Vương nữa.

“Việc không nên chậm trễ,” Bùi Tư Thông nói, “Sai Trung Thư Tỉnh lập tức thiết kế chiếu thư, nghĩ đủ cách để cho người truyền đi, như vậy nhất định sẽ xoay chuyển được chiến cuộc.”

Hoàng đế nhếch nhếch khóe miệng: “Chỉ là không biết Khánh Vương ở Quảng Nam thế nào rồi.” Hắn bây giờ cũng không biết mình nên trông mong Tề Đường đánh thắng trận, hay là hy vọng dứt khoát nghe được tin chết của Tề Đường.

Loại nào sẽ khiến cho hắn càng vui sướng hơn?

Bùi Tư Thông nói: “Nội trong mười lăm ngày, kinh thành chắc chắn có thể nhận được tin tức.”

Hoàng đế gật gật đầu: “Truyền Lưu tướng vào cung, lệnh ông ta dẫn Trung Thư Tỉnh lập tức soạn thảo văn thư.”

Nội thị đáp một tiếng

Hoàng đế nhìn Thọ Vương: “Chuyện Tề Đường nhận tổ quy tông giao cho Thư Vương.”

Sắp đặt xong tất cả mọi chuyện, Hoàng đế giống như dùng hết khí lực toàn thân. Ra khỏi Cần Chính Điện ngồi lên xe kéo, Hoàng đế vừa mới nhắm mắt lại dưỡng thần liền nghe có người nói: “Thái hậu nương nương tới.”

Hoàng đế mở mắt ra.

Chỉ thấy Thái hậu để cho người đỡ đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Hoàng thượng, bọn họ nói là thật sao, Bùi Khởi Đường là con trai của Khánh Vương sao.”

Lại tới rồi.

Trái tim Hoàng đế trầm xuống, vở kịch này tất cả mọi người đều phải diễn tiếp. Năm đó lúc giết chết Khánh Vương, hắn ở trước mặt văn võ bá quan vừa căm hận vừa đau lòng, bây giờ cuối cùng bọn họ trả những thứ này lại cho hắn.

...

Con trai của Khánh Vương còn sống, tin tức lập tức truyền khắp kinh thành.

Tất cả mọi người đều đang cẩn thận nghe ngóng, sau khi thấy Lễ bộ Thượng thư vội vội vàng vàng ra vào phủ Thư Vương, họ hàng hoàng thất người này tiếp người kia đến Bùi gia, mọi người đều biết đây là thật.

Không chỉ là thật, hơn nữa Hoàng thượng còn tiếp nhận con trai của Khánh Vương, cũng để cho hắn thừa kế tước vị.

Tin tức truyền đến đông thành.

Từ lão phu nhân co lại ở trong phòng, ăn một chén cháo ngô, trên bàn để mấy miếng bánh thuốc, Từ Nhị thái thái đứng ở bên cạnh khuyên: “Mẫu thân, người hãy ăn đi, chúng ta không dễ dàng gì mới lấy được, ăn rồi bệnh như vậy sẽ không sinh ra bệnh dịch, trời sắp mưa rồi...”

Từ Nhị thái thái nói tới đây, bên ngoài liền vang lên một tiếng sấm.

Xảo tỷ nhi lập tức rúc vào trong lòng Từ Nhị thái thái.

Từ Nhị thái thái dỗ dành con gái tiếp tục nói: “Lão gia lại là bộ dạng này, trong nhà chúng ta không thể lại xảy ra chuyện nữa.”

“Ta cũng không tin,” Từ lão phu nhân nói, “Không ăn bánh của nó thì có thể bị bệnh dịch gì? Đây chính là thủ đoạn của nó, để cho triều đình cho rằng trên đời này chỉ có nó là có thể trị hết bệnh dịch.”

Giọng Từ lão phu nhân the thé: “Nếu không phải như vậy, triều đình làm sao có thể phong nó là mệnh phụ? Nó có tư cách gì làm mệnh phụ? Một người đến cả thân phận cũng không rõ ràng,” Nói rồi ngước mắt lên, “Bảo ngươi đi hỏi thăm thế nào rồi? Không phải nói Cố Lang Hoa bị thương sao? Rốt cuộc bị thương ở chỗ nào, thương thế như thế nào?”

Từ Nhị thái thái lắc lắc đầu: “Mẫu thân, nhà chúng ta bây giờ nào có người để phái đi nghe ngóng những chuyện này...”

Lời còn chưa nói hết, Từ lão phu nhân cầm bánh thuốc trên bàn lên ném xuống đất.

Tiếng “bốp” truyền tới, Xảo tỷ nhi rùng mình.

Từ Nhị thái thái nhìn thấy bánh thuốc vất vả mới có được dính đầy bụi đất, lăn ở bên chân bà.

Mũi Từ Nhị thái thái cay cay, nước mắt lập tức tràn ra: “Mẫu thân, người việc gì phải như vậy chứ?”