Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 676: Bốn bề thọ địch




Hai nước lân cận, một nước trong đó xảy ra chuyện, một nước khác nhất định là nghĩ đủ cách vơ vét kiếm lợi ích từ bên trong.

Cho nên lúc này bất luận Kim quốc nói cái gì, ông ta đều phải làm như không thấy.

Hoàng đế nói: “Kêu bọn chúng đợi ở dịch quán, đến khi phản loạn lắng xuống rồi, tự nhiên sẽ thả bọn chúng về.”

Nói xong, Hoàng đế gọi Lưu Cảnh Thần đến: “Lưu tướng cảm thấy Trẫm nên xử lý Kim quốc thế nào?”

Lưu Cảnh Thần suy nghĩ một chút mới nói: “Sứ thần Kim quốc nhờ Lễ bộ tới tỏ ý tốt với vi thần.”

Nghe lời này, Hoàng đế lập tức nhướng mày: “Bọn chúng đã nói những gì?”

Lưu Cảnh Thần nói: “Kim quốc muốn liên minh với Đại Tề, bất kể là Hoàng thượng muốn bọn họ xuất binh hay là lên tiếng ủng hộ, bọn họ đều sẵn lòng làm, bọn họ chỉ muốn thương thảo ở Chân Định, hai nước buôn bán qua lại.”

“Khanh tin không?” Hoàng đế lạnh lùng nói.

Lưu Cảnh Thần khom người: “Vi thần cảm thấy bất luận bọn họ nói thế nào, đều phải chờ Thái tử hồi kinh trước.” Thái tử có thể hồi kinh hay không, có giúp Hoàng thượng hay không, từ điểm này là có thể nhìn ra ý đồ của Kim quốc.

Chân mày nhíu chặt của Hoàng đế giãn ra chút: “Sớm biết như vậy đã không để cho Thư Vương đi rồi. Thư Vương đi lâu như vậy, bây giờ còn chưa có tin tức về kinh, đến khi cổng thành đóng lại, bọn họ phải vào thành thế nào.”

Lưu Cảnh Thần nói: “Bây giờ bè lũ phản bội trong cung đã bị quét sạch, Hoàng thượng tạm thời có thể yên tâm, còn về Thái tử... bọn họ chắc hẳn cũng nghe được tin tức, nói không chừng tạm thời dừng lại.”

Thái hậu bên cạnh lạnh nhạt nói: “Lúc này không có tin tức, cũng là chuyện tốt. Ít nhất Thái tử chưa bị Ninh Vương bắt được.”

Hoàng đế nhẹ gật đầu.

Thái hậu nói: “Trước mắt quan trọng nhất chính là phòng thủ kinh thành, hy vọng cấm quân có thể sớm trở về viện trợ.”

Hoàng đế lập tức hỏi Lưu Cảnh Thần: “Bên ngoài thế nào rồi?”

Lưu Cảnh Thần do dự không biết mở miệng thế nào.

Vẻ mặt Thái hậu bình tĩnh: “Đến giờ phút quan trọng này rồi, đừng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu nữa, cứ ăn ngay nói thật, để Hoàng thượng và Ai gia biết được tình thế bên ngoài.”

Lưu Cảnh Thần lúc này mới khom người: “Cố Thế Hoành hồi kinh rồi, ông ta hẳn hiểu rõ tình hình bên ngoài hơn...”

Ánh mắt Thái hậu sáng lên, nắm khăn tay trong tay, như vậy nói không chừng Lang Hoa cũng trở lại rồi.

Hoàng đế vội nói: “Mau, truyền ông ta vào đây.”

Cố Thế Hoành tiến vào, hành lễ với Hoàng đế và Thái hậu.

Hoàng đế ngồi thẳng người lên: “Khanh không phải đi Quảng Nam rồi sao? Sao lại đột nhiên hồi kinh.”

Cố Thế Hoành nói lại chuyện nửa đường gặp tập kích: “Nhất định là Ninh Vương đã sớm an bài xong, vi thần sai người dụ những kẻ đó đi rồi, vội vội vàng vàng theo đường mòn vào thành...”

“Bên ngoài bây giờ thế nào rồi?” Hoàng đế muốn biết nhất kinh thành thế nào rồi.

Cố Thế Hoành nói: “Ninh Vương cho người thả sơn phỉ vào kinh, những kẻ đó cướp bóc, giết người, phóng hỏa khắp nơi, trong kinh đã loạn cả lên, nhất là đông thành bên kia thương vong vô số. Ninh Vương là muốn kinh thành loạn lên, khiến chúng ta không có cách nào cố thủ kinh thành.”

“Tên súc sinh này,” Hoàng đế lớn tiếng quát lên, “Trẫm phải băm thây hắn ra vạn đoạn, để cho hắn biết mưu phản là kết quả gì.”

Trong đại điện tĩnh lặng không tiếng động.

Ninh Vương nếu như sợ những thứ này cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay rồi.

Huệ Vương, Khánh Vương đều là bài học kinh nghiệm đổ máu.

Nhưng hiển nhiên Hoàng vị đối với Ninh Vương mà nói là cám dỗ lớn nhất, hôm nay hắn quân vây bốn mặt, không thể nào không chiến đã lui.

“Hoàng thượng,” Cố Thế Hoành nói, “Nếu chúng ta đã quyết định phải thủ thành, thì phải lập tức triệu tập nhân thủ dập tắt lửa, xử lý thi thể, lỡ nổi lên dịch chướng rồi chắc chắn sẽ dẫn tới hỗn loạn, đến lúc đó nhất định ảnh hưởng đến sĩ khí.”

Cố Thế Hoành nói rồi dừng một chút: “Trưởng nữ của vi thần lúc ở Trấn Giang từng thủ thành cùng Vinh Quốc Công, bọn họ dùng lương thực trộn lẫn dược liệu, lá trà làm thành quân lương, chẳng những có thể giải quyết chuyện thiếu lương thực, còn có thể phòng chữa dịch chứng. Lương thực trong kinh không nhiều, bị sơn phỉ cướp như vậy các nhà các hộ đều bị tổn thất, triều đình nhất định phải phát gạo mới có thể ổn định lòng người.”

Dùng lương thực trộn lẫn dược liệu, lá trà làm thành quân lương, cách làm như vậy, khiến cho Lưu Cảnh Thần nghĩ đến một người, Khánh Vương!

Đúng, chính là Khánh Vương!

Khánh Vương từng đề nghị triều đình làm quân lương như vậy.

Lần này Ninh Vương mưu phản chính là lấy lý do con trai của Khánh Vương, mặc dù chuyện Bùi Khởi Đường là con trai của Khánh Vương đã bị ép xuống, nhưng ông ta luôn cảm thấy tất cả vẫn chưa kết thúc.

Lỡ đây là thật thì sao?

Trái tim Lưu Cảnh Thần nhảy loạn lên, ông ta hít một hơi thật dài, giả vờ bình tĩnh, càng ở thời điểm này càng không thể hỗn loạn, lúc nào cũng có thể sai người đi điều tra Bùi Khởi Đường, duy chỉ có bây giờ là không thể.

Bởi vì đây có khả năng là cọng rơm cuối cùng áp đảo bản triều, Cố gia lúc này không kiêng dè nói ra cách như vậy, liệu có phải là có dụng ý khác không, bọn họ biết rõ lúc này nên phủi sạch quan hệ với Khánh Vương.

Hoàng đế từ từ vê đồ ngọc trong tay, cẩn thận suy nghĩ, Cố Thế Hoành nói không sai, trước mắt quan trọng nhất là ổn định lòng người. Cố Lang Hoa từng phát thuốc ở kinh thành, chữa khỏi rất nhiều bệnh, ở kinh thành cũng coi là có chút tiếng tăm. Nếu như Cố Lang Hoa ra mặt phát gạo phát thuốc, quả thật có thể có tác dụng trấn an lòng người.

Hoàng đế nói: “Việc không thể chậm trễ, hai chuyện này lập tức đi làm ngay.”

Cố Thế Hoành đáp một tiếng.

Thái hậu nhấp một ngụm trà: “Bắt đầu từ bây giờ cơm canh trong cung đều cắt giảm lượng đi, từ Hoàng đế và Ai gia, mỗi ngày ăn hai bữa, một cơm một thức ăn.”

Hoàng đế gật gật đầu: “Cứ theo như Thái hậu nói mà làm.”

Thái hậu nói tiếp: “Mở kho lương trong kinh ra, sai Lễ bộ và Hộ bộ phối hợp với Bùi Tứ nãi nãi làm lương khô. Trước hết phân cho bách tính trong thành, liệt kê hết dược liệu dư thừa, đồ ăn trong Từ Ninh Cung ra, giao cho Bùi Tứ nãi nãi, bà già ta cũng chỉ có thể làm được những thứ này thôi.”

Thái hậu lấy hết đồ trong Từ Ninh Cung ra.

Hoàng đế im lặng, nhìn Thường An Khang: “Thương hoạn trong kinh nhất định không ít, sai Thái y viện dẫn y công đi chữa trị cho bách tính.”

Đều an bài thỏa đáng rồi, đám người Cố Thế Hoành và Thường An Khang lui xuống, Thái hậu cũng trở về Từ Ninh Cung nghỉ ngơi.

Trong đại điện không còn người ngoài nữa, Lưu Cảnh Thần mới tiến lên phía trước nói: “Hoàng thượng, thần còn có một chuyện bất an trong lòng.”

Hoàng đế có chút kinh ngạc: “Lưu tướng cảm thấy nơi nào còn sơ xuất.”

Quả thật có sơ xuất, sợ là sơ xuất lớn nhất!

Lưu Cảnh Thần thấp giọng nói: “Vi thần lo lắng... Ninh Vương nói là thật, Bùi Khởi Đường thật sự là con trai của Khánh Vương.”

Ánh mắt Hoàng đế đột nhiên giật lên, suýt nữa nhảy lên từ ngự toạ.

Trong miệng Lưu Cảnh Thần đắng ngắt: “Nhưng trước mắt, cho dù là đúng, Hoàng thượng cũng không thể nói ra được, không thể khiến cho kinh thành loạn càng thêm loạn... may mà... may mà Ninh Vương và Bùi Khởi Đường làm địch thủ của nhau.”

Hoàng đế nghiêm khắc nhìn Lưu Cảnh Thần: “Khanh làm sao có thể chắc chắn...”

Lưu Cảnh Thần nói: “Ninh Vương khởi sự dám nói ra những lời đó... cách làm quân lương Cố Thế Hoành vừa nói lại là cách Khánh Vương đã từng dùng. Cố gia không né tránh như thế, đương nhiên có thể là trong lòng trong sáng, nhưng cũng có thể có mưu đồ khác... Vi thần chỉ là lo lắng... Hoàng thượng phải đề phòng Bùi gia và Cố gia.”

“Đều đang lừa gạt Trẫm,” Sắc mặt Hoàng đế tái mét: “Coi Trẫm là kẻ ngu sao? Trẫm trừng trị xong Ninh Vương, sẽ điều tra kỹ Bùi Khởi Đường, nếu như quả thật như vậy, bọn chúng một người cũng không thể thoát.”

“Hoàng thượng thánh minh, đây cũng là điều vi thần muốn nói,” Lưu Cảnh Thần lần nữa hành lễ, “Nhất định phải xử lý Ninh Vương trước, cho dù lời Ninh Vương nói đúng là thật, Hoàng thượng mặt ngoài cũng không thể tin. Để tránh sinh thêm rắc rối, chúng ta nhất định phải nói là Ninh Vương đang cố tình gây chuyện, như vậy mới có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn.”

Hoàng đế cười nhạt: “Trẫm không thừa nhận, cho dù hắn là nghiệt chủng của Khánh Vương, cũng đừng hòng vào gia phả hoàng gia.”