Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 657: Nhục nhã




Hai mươi mấy chiếc thuyền đuổi theo.

Lính bắn cung trên boong thuyền nhanh nhẹn dựng cung lên bắn, binh Giao Ly dồn dập ngã xuống.

Sau một trận hoảng loạn, người Oa Giao Ly bắt đầu hành động, thủy quân Đại Tề căng thẳng nhìn người Oa chui vào trong nước đến ngẩn người, ngay cả Thượng Tề cũng nhíu mày.

“Đừng nhìn nữa, nhìn những thứ đó có tác dụng gì, nếu không phòng được thì đừng phòng bọn chúng nữa, đánh nhanh, đánh xong thì chạy mau.”

Giọng Phùng sư thúc truyền tới, Thượng Tề ngẩng đầu lên.

Phùng sư thúc vui cười nói: “Các ngươi cũng không thể không bằng ba tiểu tử kia chứ.”

Trên thuyền lớn đối diện, hai huynh đệ Cố gia và Từ Khải Chi đang qua lại như con thoi trên thuyền.

Thượng Tề không khỏi cảm thấy đau khổ trong lòng, đây rõ ràng là đang chê cười ông ta.

“Bọn chúng nhất định muốn đục chìm thuyền của ngươi, ngươi cũng không có cách nào,” Phùng sư thúc lấy mấy tờ giấy trong ngực ra ném cho Thượng Tề, “Không phải là thuyền của các ngươi không bền chắc, mà là người Giao Ly đã sớm có chuẩn bị mà đến.”

Thượng Tề mở giấy ra, sơ đồ kết cấu thuyền đập vào mắt ông ta, ông ta kinh ngạc mở to hai mắt: “Đây là... đây là...”

“Thượng Tướng quân cảm thấy tước vị của Chu gia làm sao mà có? Tại sao Giao Ly lại tín nhiệm bọn chúng như vậy, đương nhiên là dùng đồ để trao đổi rồi. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngài đã bị người ta nhìn thấu nội tình rồi, chỉ có bị đánh thôi. Ngài muốn đánh thắng trận hay là ở đây ấm ức bị đánh? Muốn đánh thắng trận thì phải nghe theo Bùi Tướng quân của chúng ta.”

Có võ tướng nào không muốn đánh thắng trận.

Đặc biệt là tình cảnh túng quẫn của ông ta bây giờ, còn chưa chính thức khai chiến với Giao Ly đã hao binh tổn tướng, ông ta không còn mặt mũi nào mà nhìn tướng sĩ thủ hạ.

Hơn nữa nếu như những bản vẽ này đều đã rơi vào trong tay người Giao Ly, bọn họ sẽ thua trận.

Ông ta quá cần một lần thắng lợi.

Chỉ có thắng lợi mới có thể khích lệ lòng người.

Ánh mắt Thượng Tề rừng rực: “Chỉ cần có thể giúp ta đánh thắng trận...”

“Được...” Phùng sư thúc vừa dứt lời, mới phát hiện cả chiếc thuyền đều đang chấn động, binh lính hô to: “Người Oa, người Oa lại tới rồi.”

“Ôi chao,” Phùng sư thúc nói: “Không phải thuyền này lại sắp chìm rồi chứ, chạy mau...”

Vừa dứt lời, cả người ông ta đã nắm lấy sợi dây thừng đu qua chiếc thuyền đối diện.

Chạy còn nhanh hơn khỉ.

Thượng Tề nhìn bóng dáng Phùng sư thúc không khỏi cười khổ, thật là khó mà tưởng tượng được, ông ta lại tin lời của một người như vậy, Thượng Tề siết chặt tờ giấy trong tay thành một nắm.

Chuyện đã đến nước này...

Ông ta chỉ cần thắng, trước cứ thắng một trận này đã, những thứ khác tất cả đều có thể tạm thời ném ra sau gáy.

...

Chu Diễm nhìn bản đồ, ông ta dám chắc sẽ nắm được Phúc Kiến trước khi viện quân triều đình đến.

Vua Giao Ly đã đồng ý với ông ta, sẽ phái một trăm chiếc thuyền công phá thuỷ quân Phúc Kiến. Chỉ cần Phúc Kiến bị công phá, bọn họ sẽ càng có đất để thi triển.

Hơn nữa ông ta biết, viện quân căn bản cũng không thể đến tây lộ Quảng Nam, bởi vì bọn chúng đi tới nửa đường sẽ nhận được tin dữ.

Lúc đó Ninh Vương đã khởi binh rồi.

Ăn gió nằm sương, cấm quân cả người mệt mỏi, phải lập tức trở về viện trợ kinh thành. Dù bọn chúng có chạy tới kinh thành, nhưng chờ đợi bọn chúng là quân đội ngồi ôm cây đợi thỏ sẵn rồi.

Đây chính là chuyện bọn họ đã an bài xong.

Chu gia những năm này trả giá nhiều như vậy, sớm nên có được địa vị nên có, triều đình không cho bọn họ, bọn họ sẽ tìm đến minh chủ khác.

Bất kể là Giao Ly hay là Ninh Vương đều sẵn lòng mời chào ông ta, hơn nữa hứa cho ông ta tước vị, ông ta cớ gì mà không làm, tại sao phải bán mạng cho triều đình?

“Quốc Công gia,” Phó tướng tiến lên bẩm báo, “Phúc Kiến khai chiến rồi, Thượng Tề mang trăm chiếc thuyền nghênh chiến, hai bên tổn thất không ít, thuyền của Giao Ly nhất thời không thể lên bờ.”

Chu Diễm cau mày: “Không phải triều đình không cho thuỷ quân Phúc Kiến nghênh chiến sao? Thượng Tề từ trước đến nay đều quy củ nghe hiệu lệnh triều đình, lấy cam đảm từ đâu ra thế.”

Phó tướng cũng không biết nội tình trong đó: “Bên Giao Ly cho người tới hỏi Quốc Công gia rốt cuộc tin tức có chính xác không, mấy chiếc thuyền đánh tiên phong của thuỷ quân Phúc Kiến là thế nào, còn hỏi những sơ đồ kết cấu chiến thuyền của thuỷ quân Đại Tề mà Quốc Công gia cho, tại sao không có mấy chiếc thuyền kia?”

Sắc mặt Chu Diễm càng ngày càng khó coi.

Phó tướng không dám nói tiếp.

Chu Diễm vỗ lên bàn: “Ta còn phải cho bọn họ bao nhiêu nữa? Sơ đồ cấu tạo chiến thuyền của thuỷ quân Phúc Kiến, thậm chí ngay cả vũ khí trang bị của thuỷ quân Phúc Kiến, trận pháp luyện tập ta đều đã nói cho bọn họ rồi, như thế còn chưa đủ sao? Đại Tề có nhiều thuyền như vậy, ta làm sao có thể vẽ toàn bộ ra cho bọn họ.”

Người Giao Ly đúng là lòng tham không đáy, chẳng lẽ bọn chúng định không tốn một binh một tốt nào cũng có thể thắng trận sao.

Chu Diễm nói: “Không cần giải thích với bọn họ, họ tin hay không thì tùy.” Lúc vua Giao Ly bắt tay với ông ta nâng cốc hiệp lực, khi chỉ vào bản đồ phong Quảng Nam cho ông ta là cái bộ dạng gì, bây giờ chẳng qua chỉ gặp chút khó khăn, đã biến thành đa nghi như thế.

Phó tướng ngẩng đầu lên: “Sứ thần Giao Ly còn hỏi, ngài và Bùi gia có phải có thư từ qua lại hay không.”

Chu Diễm nhíu mày: “Thư từ gì?”

Phó tướng lấy một phong thư trong ngực ra dâng lên: “Là... là tín hàm của Bùi gia.”

Chỗ dán có niêm phong của Bùi gia, mặc dù niêm phong đã bị mở ra, nhưng vẫn có thể thấy ba chữ “Bùi Khởi Đường”.

Bùi Khởi Đường, hắn viết thư lúc nào.

Chu Diễm mở tín hàm ra.

Cách xưng hô lão gia thân gia lập tức đập vào mắt ông ta.

Mắt Chu Diễm nhảy lên.

Mấy câu sau xưng hô, chính là chính văn.

Chỉ thấy trên đó viết: “Lão gia thân gia muốn hứa gả Ngũ tiểu thư của lão thái gia thân gia cho vãn bối, tiếc rằng vãn bối đã có ái thê. Lại bởi vì Ngũ tiểu thư vốn là trưởng bối, vãn bối vốn chỉ nên kính ngưỡng mà không dám lỗ mãng, nhưng không ngờ lão gia thân gia lại dẫn người Giao Ly tới ép vãn bối tuân theo. Vãn bối đã chịu giáo huấn, bằng lòng đón Ngũ tiểu thư làm quý thiếp, chỉ mong lão gia thân gia nhường cho vãn bối thắng một trận nhỏ cũng dễ ăn nói với triều đình.”

Chu Diễm thấy đầu óc căng ra: “Hắn có ý gì? Ta muốn hứa gả Ngũ tiểu thư cho hắn bao giờ, hơn nữa còn là quý thiếp... Đây rõ ràng là ăn nói lung tung, dùng kế ly gián, ta làm sao có thể nhường cho hắn thắng một trận nhỏ được, nếu như hắn ở đây, ta sẽ lập tức xử lý hắn, diệt trừ hậu hoạ.”

Giọng Chu Diễm u ám, phó tướng vội vàng khom người nói: “Mạt tướng đi nói rõ với người Giao Ly ngay, đây là Bùi gia dùng mưu kế, bảo họ phải tin tưởng tuyệt đối, lại nói Quốc Công gia căn bản cũng không có Ngũ tiểu thư gì cả.”

Chu Diễm chỉ cảm thấy lời này có chút không đúng, ông ta cúi đầu xuống lập tức đọc tín hàm lại một lần.

Ngũ tiểu thư của lão thái gia thân gia.

Lão thái gia đó chính là phụ thân, phụ thân không có tiểu thư thứ năm. Thứ năm... người thứ năm chỉ có ông ta, ông ta còn có một tên riêng là Chu Tiểu Ngũ.

Ngũ tiểu thư...

Chu Diễm đứng lên một cước đạp bay cái bàn trước mặt ra ngoài, Bùi Khởi Đường đây là đang làm nhục ông ta, làm nhục ông ta bám lên làm thiếp thất cho người ta.

Ông ta nhất định phải giết Bùi Khởi Đường.

“Quốc Công gia,” Lính liên lạc lảo đảo đi vào, “Không xong rồi đánh đến sông Phú Tương rồi.”

“Cái gì?” Chu Diễm nói, “Nói cho rõ ràng.”

Lính liên lạc nói: “Chiến thuyền của Đại Tề xuất hiện ở trên sông Phú Tương rồi.”

Sông Phú Tương ở trong nước Giao Ly, ông ta đã bố trí phòng vệ ở biên cương Giao Ly, muốn đến sông Phú Tương nhất định phải đi qua trạm gác mà ông ta thiết lập. Chiến thuyền cứ âm thầm như vậy ở trên sông Phú Tương, giống như là ông ta cố ý thả cho người đi vào vậy. Điều này nhất định sẽ làm cho người Giao Ly dấy lên lòng nghi ngờ.