Danh Môn

Chương 174: Tư thục (b)




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 172: Tư thục (b)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Cách vách là nơi Thôi Ninh phê duyệt bài tập của học sinh, gian phòng không lớn, nhưng được dọn dép sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, ánh sáng từ cửa sổ tỏa ra, cả gian phòng thanh lịch mát mẻ, tản ra một loại hương thơm nhàn nhạt.

Trương Hoán ngồi xuống, nhẹ nhàng lật xem một chồng bài viết. Đây là vở viết của bọn nhỏ, có vài tập viết không đẹp, bên cạnh đều có nét chữ nhỏ bé xinh đẹp của Thôi Ninh chú giải nơi cần chú ý.

Lúc này, Trương Hoán đột nhiên cảm thấy sau lưng khác thường, vừa quay đầu lại, đã thấy Thôi Ninh đứng ngay sau mình. Nàng có dáng người thon thả, tựa như một cây Bạch Ngọc Lan.

Hắn vội vàng đứng lên, cầm lấy tay nàng, Thôi Ninh đã lâu không ở cùng một chỗ với Trương Hoán, nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

“ Ngươi vừa rồi lén lén lút lút ở ngoài cửa sổ làm gì?”

“ Ta rất nhớ ngươi, nên tới thăm ngươi một chút.”

Trương Hoán nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, ngưng mắt nhìn hai con ngươi như bảo thạch của nàng, nhìn nàng có cặp môi đỏ mọng của Trương Khải, liền muốn cúi đầu hôn nàng.

“ Đừng!”

Thôi Ninh vội vàng dùng tay chặn miệng của hắn. Nàng chỉ chỉ gian ngoài:

“ Bị bọn nhỏ nhìn thấy không tốt.”

Nàng thấy Trương Hoán trong mắt lộ ra một tia thất vọng, liền chủ động hôn một cái lên mặt hắn, cười đến xinh đẹp nói:

“ Như vậy được không.”

Trương Hoán cũng không miễn cưỡng nàng, liền lôi kéo tay nàng ngồi xuống, cười nói:

“ Nàng hình như rất yêu mến những hài tử này.”



Thôi Ninh nhẹ nhàng gõ đầu:

“ Cái này phải cám ơn ngươi, vốn là rất phiền muộn, lại có thể thu những hài tử này, có việc để làm. Trong nội tâm cảm thấy vui vẻ rất nhiều. Hoán lang, những hài tử này ta muốn dạy các nàng năm năm, ngươi phải giúp ta.”

Trương Hoán nghe thấy nàng gọi mình là Hoán lang, trong nội tâm rung động, liền giữ chặt tay nàng thấp giọng mập mờ cười nói:

“ Con chúng ta thì sao? Ngươi muốn dạy bọn chúng không?”

Thôi Ninh mắc cỡ đỏ bừng mặt, nàng giơ đôi bàn tay trắng như phấn định đánh, lại bị Trương Hoán thừa cơ ôm cổ, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của nàng, trong mắt Thôi Ninh dần dần lộ ra vẻ say mê, nàng ôm lấy cổ hắn, mãnh liệt hôn trả.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng đọc bài, Thôi Ninh giật mình, lập tức ngồi dậy, kéo lại quần áo, khuôn mặt trắng kiều mỵ liếc nhìn Trương Hoán:


“ Lại nhân cơ hội khinh bạc người ta.”

Trương Hoán bị kiều thái của nàng kích động tâm thần sáng ngời dao động, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình càng ngày càng cầm giữ không được, cứ chờ đợi như vậy, không biết đến khi nào, liền chau mày nói:

“ Ninh nhi, ngươi nhất định phải chờ phụ thân đáp ứng mới được sao?”

Nói đến phụ thân, Thôi Ninh thở dài, tự mình đào hôn đến Hà Tây, sau đó phụ thân cũng không trừng phạt Trương Hoán, như vậy cũng nói rõ trong lòng ông thực ra rất yêu mình, đã ngầm đồng ý hành vi của mình, như vậy, nàng sao có thể không tôn trọng phụ thân được

Nghĩ tới đây, nàng ôn nhu nói:

“ Hoán lang, ta đã cùng ngươi đến Hà Tây rồi, bản thân ta đã có nhiều thị phi không nói tới, nhưng công ơn nuôi dưỡng của phụ thân ta cũng không thể nào quên, không thể chờ thêm một chút sao? Chờ người hết giận, người nhất định sẽ chấp nhận chúng ta.”

Nói đến đây, nàng lấy từ trong bàn ra một bức thư, đưa cho Trương Hoán nói:

“ Đây là thư ta gửi cho phụ thân, ngươi giúp ta cho người mang về.”

Trương Hoán do dự hạ xuống, rồi lại nhận lấy, Thôi Ninh hiểu hắn lo lắng gì, liền cười nói:

“ Ta chỉ nói với phụ thân, ta làm nữ phu tử ở Hà Tây, dạy 20, 30 nữ đệ tử, kêu người đưa cho ta ít đồ đạc, ta nghĩ người nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”

Trương Hoán tiếp nhận thư, lại muốn hỏi nàng có xin phụ thân đáp ứng hôn sự, vừa nghĩ tới lại buông tha ý nghĩ này. Hắn biết rõ Thôi Ninh là người cá tính ngoài mềm trong cứng, miễn cưỡng nàng sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, việc này chỉ có thể từ từ sẽ đến, không thể làm gì khác liền cười cười nói:

“ Được rồi! Coi như ta mệnh khổ.”


Thôi Ninh xì một cái, thoáng cười ra tiếng, dùng ngón tay thon ngọc điểm nhẹ lên trán hắn, nhu hòa cười nói:

“ Ngươi mệnh khổ cái gì, nữ nhi của hai đại tướng quốc đều bị lừa gạt vào tay ngươi, người khác đỏ mắt mong chờ còn không được.”

Trương Hoán cười hắc hắc, hắn đứng lên:

“ Tốt rồi, ta phải đi, nghe nói bên Hội Tây Bảo kia có phát hiện vàng cát, ta phải đi xem tình hình một chút, phải mấy ngày nữa mới trở về, việc dạy bọn nhỏ cưỡi ngựa ta sẽ thu xếp tốt.”

“ Hoán lang.”

Thôi Ninh bỗng nhiên gọi hắn lại, nàng chần chờ rồi nói:

“ Thê tử nữ nhi của Nghiêm huyện lệnh, ngươi có thể tha các nàng không.”

“ Ngươi nói cái gì?”

Nụ cười trên mặt Trương Hoán dần dần biến mất, hắn ngữ khí có chút lãnh đạm nói:

“ Bọn họ tìm ngươi?”

Thôi Ninh lắc đầu:

“ Ta chưa bao giờ gặp các nàng, nhưng ngươi giết nam nhân thì cũng được đi, nhưng những nữ nhân đáng thương kia có tội tình gì?”


Nàng chưa nói xong, Trương Hoán cười cười cắt đứt lời nàng:

“ Ta hiểu ngươi là hảo tâm, nhưng chuyện này ta tự có cân nhắc, ngươi cũng đừng hỏi tới.”

Hắn vừa cười vừa chỉ vào vài cái đầu nữ đồng đang ngó nghiêng vào:

“ Các nàng đang chờ ngươi, mau đi đi.”

“ Hoán lang!”

Thôi Ninh đuổi theo vài bước, gọi hắn lại, nàng cắn chặt môi nói:


“ Ta không phải vì các nàng, ta là vì ngươi, ngươi hiểu không?”

Nàng thấy Trương Hoán vẫn đứng im, liền khổ sở khuyên hắn, nói:

“ Hoán lang, ta biết rõ chí lớn của ngươi, có đôi khi là cần sức mạnh cứng rắn, ngươi cướp đất của bọn hắn, gia sản, những điều này đều là vật ngoài thân, ta sẽ không khuyên ngươi, ngươi giết những nam nhân kia, ta biết rõ ngươi đang giệt cỏ tận gốc, tuy tâm ta lại không đành lòng, nhưng ta cũng không khuyên ngươi, nhưng ngươi ngay cả vợ con bọn họ ngươi lại bắt vào kỹ viện, mặc người khác chà đạp, điều này thật sự là tàn nhẫn, ai không có thê tử nữ nhân, nếu có một ngày ngươi ngã xuống, ta cùng Bùi Oánh cũng …”

Thôi Ninh trong mắt hoe đỏ, nàng rốt cục nói không được, thật lâu sau, Trương Hoán thở dài, cũng không quay đầu lại, chỉ gật nhẹ đầu, nói:

“ Được rồi, chuyện này ta sẽ xử lý, sửa lại cho các nàng gia nhập nhóm giặt quần áo cho binh lính trong ba năm, sau đó liền thả các nàng, tội của các nàng về sau xóa miễn.”

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại liền bước đi, Thôi Ninh nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm nói:

“ Hoán lang, ta chỉ hi vọng ngươi khoan dung một chút, trời xanh nhất định sẽ giúp ngươi.”

Phía hành lang Hà Tây có một hang động lớn, phía Bắc đối diện với núi Hạ Lan, phía Nam đối diện với núi Kỳ Liên, chính đông là sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, chính giữa là cánh đồng sa mạc hoang vu rộng lớn, ngẫu nhiên sẽ có một ít tuyết trên núi tan ra thành nước tạo thành sông xuyên qua cánh đồng hoang vu.

Nơi phát hiện vàng chính là ở một con sông như vậy. Nó nằm phía Bắc trong một hang động, cách núi Hạ Lan khoảng năm dặm đi đường, là do băng tuyết Hạ Lan tan ra thành nước tạo thành, nếu nói là phát hiện vàng cát kỳ thật cũng không thỏa đáng. Từ rất lâu trước kia một vài người dân chăn nuôi đi qua đây đã từng nhặt được những hạt vàng, nhưng họ chỉ là những người dân thuần phác, không đãi vàng, nên việc này dần dần cũng bị quên lãng.

Việc phát hiện vàng cát là vô cùng ngẫu nhiên, khi xây dựng Hội Tây Bảo, lao dịch trong lúc vô tình dùng nước trong đá cuội lại phát hiện những hạt vàng, liền đưa tới để Đỗ Mai xem. Khi đi theo ven sông mới phát hiện ra những hạt cát này là từ một nhánh sông nhỏ ở phụ cận, do đó y tập hợp một đội người đào lòng sông lên, cũng phát hiện một số hạt vàng, nhưng hàm lượng không cao, không có giá trị gì. Lúc này một lao dịch người Khương nói cho y biết, trong sông Lưu Sa cách đây khoảng hai trăm dặm, hàm lượng vàng cát cao hơn ở đây rất nhiều, Đỗ Mai lại phái người tới sông Lưu Sa đó đào thử, kết quả làm người khác thực phấn khởi, trong cát có một lượng lớn vàng cát. Đây là một sự kiện có ý nghĩa chiến lược vô cùng to lớn, Đỗ Mai liền sai người quay về Vũ Uy báo cáo với Trương Hoán.

Lưu Sa Hà là con sông chịu ảnh hưởngcủa thời tiết hết sức rõ ràng, mùa hè lòng sông tràn đầy, đến thu đông lại dần dần khô cạn, sông không dài, chỉ khoảng hơn một trăm dặm, nhưng uốn lượn khúc chiết, khiến cho khoảng cách dòng sông thẳng chỉ chưa tới năm mươi dặm, cũng bởi vì nó uốn lượn quanh co nên mới tích lũy được lượng cát rất lớn, vì thế được gọi là Lưu Sa, nhưng ai có thể ngờ, trong số cát ít ỏi đó lại ẩn chứa tài phú to lớn như vậy.

Lúc này đang là mùa xuân, hai bên Lưu Sa Hà cây hồ dương sinh trưởng tươi tốt, tuy nhiên số lượng không nhiều lắm, nhưng trong sa mạc hoang tàn vắng vẻ lại làm cho người ta cảm thấy sáng mắt, nhìn qua cây cối vô cùng dạt dào.

Vào một buổi chiều nọ, có khoảng năm trăm kỵ binh cưỡi ngựa đi tới bờ sông Lưu Sa, đây là đội kỵ binh của Trương Hoán đi suốt đêm chạy tới Vũ Uy, vàng tuy không phải tiền được thông hành ở Đại Đường, nhưng nó là tài phú giá trị vô cùng lớn không thể phủ nhận, đối với quận Vũ Uy nhỏ bé thiếu thốn sản vật này, nó là sự bổ sung vô cùng to lớn. Ý nghĩa chiến lược của nó không cần nói cũng biết, cho nên khi Trương Hoán nhận được tin tức, liền lập tức tự mình chạy đến thị sát.

Giờ phút này ở bờ sông Lưu Sa đã có đến ngàn người đóng quân, ngoại trừ dân phu được lấy từ Hội Tây Bảo có khoảng hơn bảy trăm người, còn có một đội quân khoảng ba trăm người đang đóng quân ở đây, công trình Hội Tây Bảo đã đi vào giai đoạn kết thúc, đa số dân phu đều quay về huyện nha, chỉ để lại mấy ngàn người ở lại thi công nốt. Điều này khiến cho kế hoạch dự kiến là tháng năm hoàn công lại kéo dài đến tháng sáu.

biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt