Đằng La Chi Mộng

Chương 21: Thử Thách




Âm Dương hòa hợp, nhưng linh khí lại có chút xao động, xung quanh bố cục trận đều là xác của các binh sĩ tử trận, rất nhỏ, như thể bọn họ bị thu lại sau đó xắp xếp thành hình trận. Nếu như quan sát từ trên cao có lẽ sẽ tìm được thêm thứ gì đó.

"Uyển, lên đây."

Lãnh Cơ Uyển bay lên theo tiếng gọi của Dương Lệ Nhiên, từ từ xem xét xung quanh sau đó ngạc nhiên nhận ra – Lãnh Vấn Gia – thúc phụ mai danh ẩn tích mà Ưu Vô thường hay nhắc tới lại quyên sinh ở đây. Ông ấy là anh em sinh đôi của phụ thân cô, cũng là người có công nhiều nhất trong việc ổn định thế cục của Long tộc, nhưng tại sao.. một người đã xuất gia như ông lại có mặt ở đây?

"Chờ ta một chút.. chuyện này có hơi kỳ lạ.."

Lãnh Cơ Uyển bay tới gần thân xác đã mục rữa của Lãnh Vấn Gia, chạm nhẹ vào các khớp xương trên người ông, dần dần cảm nhận được ký ức đã vỡ vụn trong khoảng không, biết được khi trước ông ấy từng mơ thấy họa diệt vong của Long tộc, trong đêm mưa đã phi tới Long tộc báo tin, giữa đường lại nghe tin dữ từ nhà mà bất lực quay về.

Lúc trở lại Long tộc đã không kịp, Lãnh Vấn Gia cũng vì thế mà tham gia chiến trường coi như chuộc lại lỗi lầm của mình. Ông cùng Vô Ưu âm thầm bày mưu kế lớn, lợi dụng nguồn linh lực nồng hậu của cấm địa để hình thành bát quái trận, sau này nếu bọn họ có thất thủ, một ngày nào đó có lẽ bát quái trận sẽ đưa linh hồn bọn họ trở về, trợ giúp quân đoàn Long tộc đi đến chiến thắng.



Đó cũng là lý do Ưu Vô nói Lãnh Cơ Uyển phải đợi, đợi đến thời điểm nhất định sẽ đi tới nơi này kích hoạt phong ấn. Ưu Vô cũng không nói trước cho Lãnh Cơ Uyển biết Lãnh Vấn Gia chôn thây ở đây..

Nhưng để kích hoạt được nó phải trả một cái giá rất lớn, hơn phân nửa số binh sĩ tử trận mới có thể bố trí trận pháp, người thi pháp cũng sẽ chôn thây cùng bọn họ, vì vậy mới có cớ sự thế này.

Đêm nay gió lặng trời thanh, âm khí và dương khí tích tụ đầy đủ, là thời điểm thích hợp nhất để bát quái trận kích hoạt, chỉ cần Lãnh Cơ Uyển thuận lợi lấy được lệnh bài giữa Thái cực thì coi như đại công cáo thành, tiếc là.. Lãnh Cơ Uyển sớm đã không còn.

Người đang đứng trước bát quái trận là Dương Lệ Nhiên, không phải Lãnh Cơ Uyển, cô ấy không có quyền lấy đi lệnh bài.

"Uyển, ta nghĩ kế sách phục sinh thây đoàn này của các cô thất bại rồi, nên từ bỏ thôi."

Lãnh Cơ Uyển bình ổn lắc đầu, nắm chặt lấy tay Dương Lệ Nhiên khẩn cầu:

"Không! Nó có thể tiếp tục."

"Bằng cách nào? Khi linh hồn trong thân xác này là ta chứ không phải là cô?"

Lãnh Cơ Uyển chỉ vào trái tim cô, nhẹ nhàng tiếp lời: "Đúng, linh hồn này là cô, không phải ta. Nhưng giọt máu đang chảy trong cơ thể này thì vẫn là của Lãnh Cơ Uyển ta, vẫn là người thừa kế Long tộc. Cô đã tiếp nhận thân xác này thì có nghĩa cô và ta đã hòa làm một, không thứ gì có thể ngăn cản chúng ta, kể cả tấm lệnh bài này, vậy nên.. Dương Lệ Nhiên, ta xin cô, hãy lấy nó đi, Long tộc bọn ta chỉ còn cô.."

Lời khẩu cầu tha thiết đến nỗi người khác nghe cũng cảm thấy đau lòng. Chết rồi mà vẫn phải lo cho dòng tộc, lo cho hàng ngàn tính mạng của con dân, đây.. cũng thật đáng thương biết bao.



"Ta hiểu rồi." Dương Lệ Nhiên đặt tay lên linh thể lạnh lẽo của Lãnh Cơ Uyển, mỉm cười đồng ý với nàng. Cơ thể theo nguồn linh lực sục sôi trong người mà tỏa ra, Dương Lệ Nhiên thuận thế thi triển thuật pháp theo lời Lãnh Cơ Uyển, từ từ tiếp cận được với lệnh bài.

Khoảng khắc cô chạm tới lệnh bài, cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn con dao phanh thây mổ xẻ truyền thẳng đến não cô, tiếp theo đó là làn khói lạnh len lỏi vào các đầu ngón tay, men theo dây thần kinh mà tiến sâu vào trong cơ thể. Lại tiếp thêm một đợt hỏa khí lớn bùng phát trong trái tim khiến Dương Lệ Nhiên phải khụy thụp dưới đất.

"Aaaa!".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cái Chết Của Hoa Nhài 2. Kỳ Nữ Vô Tri 3. Tu Hú Kêu Trăng 4. Xé Mặt Trà Xanh =====================================

"Nhiên Nhiên!"

"Ta.. ta không sao.. ở yên đó." Dương Lệ Nhiên gắng sức bò dậy sau cơn đau, lòng bàn tay dần siết chặt lệnh bài sau đó mạnh mẽ nhấc lên. Không biết có phải do cô quá đau hay là vì lệnh bài quá nặng mà cảm thấy có chút khó khăn. Nâng thêm một tấc liền nặng thêm trăm cân, chẳng khác nào đang bảo cô nhấc một bức tượng phật cao vài mét.

Cứ cố đè lén trọng lực như vậy không phải ý hay, mà cố quá thì lại thành họa sát thân. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến chừng nào mới nhấc được lệnh bài? Chi bằng liều thử một lần, được thế nào thì hay thế nấy, cô chịu đau là được.

"Hự!"

Rắc!

"Nhiên Nhiên.. không.." Lãng Cơ Uyển hét lên.

Cổ tay Dương Lệ Nhiên bị trọng lực đè nén quá mạnh dẫn đến trật khớp xương, các ngón tay cũng vì thế mà biến dạng, cảm giác đau đớn nhân lên gấp bội lần. Cô thở ra mấy hơi, nhìn sắc mặt lo lắng của Lãnh Cơ Uyển mà khẽ cười trong lòng, gật đầu với nàng sau đó nhấc mạnh lên thêm lần nữa.

Rắc!

"Aaa!"

"Đừng.. Nhiên Nhiên.. đừng nhấc nữa.. ta sai rồi.. cô đừng nhấc nữa.." Lãnh Cơ Uyển thấy cánh tay đã hoàn toàn bị phế thì như chết lặng, khóc lóc cầu xin Dương Lệ Nhiên ngừng tay. Cô lại không nghe, nhất quyết làm cho tới cùng. Ông nội đã từng răn dạy: Làm người tất phải có chí hướng, nếu chỉ vì một thất bại nhỏ mà bỏ cuộc, vậy thì sau này con có làm cái gì đi nữa vấn sẽ thất bại.

Vậy nên.. cô không thể vì mất một cánh tay mà bỏ cuộc!