Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 18




“Đường Đường, em có cảm thấy Thôi Hạo đang nói dối không?”, trên đường đi về ký túc xá của Thôi Hạo, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đi sau cùng.

“Hả? Sao lại hỏi em?”, Tô Niệm Đường hỏi ngược lại.

“Bởi vì anh có cảm giác em có khả năng đọc hiểu lòng người, nên muốn hỏi ý kiến của em một chút.”

“À … nhưng trước nay … anh Kỷ Lang đâu có tin lời em nói”, Tô Niệm Đường giọng nói có phần hờn dỗi.

Trước đây? Kỷ Lang nghĩ nghĩ một chút, hình như có liên quan đến khẩu cung của Trần Hà. Đường Đường có đề cập đến việc Trần Hà tuyệt đối không phải là hung thủ, khi ấy anh cảm thấy Đường Đường quá võ đoán, vì vậy không tin cô. Cô nhóc này thật là …

“Khi Thôi Hạo vừa nhìn thấy chúng ta, ánh mắt cậu ta có chút hoảng loạn, tuy rằng ngay sau đó cậu ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Khi bắt đầu trả lời câu hỏi, hắn dùng tay che khuất gương mặt, biểu thị hắn đang bất an. Còn cậu ta có là hung thủ hay không, phải chờ phán đoán của anh!”, Tô Niệm Đường đáp lời.

Thôi Hạo sống tại ký túc xá dành cho nam sinh trong trường. Phòng của hắn có bốn người, khá gọn gàng, không lộn xộn lắm. Thôi Hạo bước đến gầm giường của mình lôi ra một hộp giày, từ trong hộp lấy ra một chai thí nghiệm đựng dung dịch trong suốt, đưa cho Kỷ Lang: “Đây là thuốc thử, nhưng thiếu mất một thành phần.”

Kỷ Lang cầm lấy: “Nếu dùng sẽ phát sinh biểu hiện thế nào?”

“Loại độc này, nếu trực tiếp uống phải sẽ xuất hiện hiện tượng như bị trúng phong. Toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép. Tôi vốn định sẽ đánh thuốc mê hắn trước, sau đó mới trút vào miệng hắn cái này.” Lúc nói những lời này Thôi Hạo có biểu cảm hết sức cao ngạo, giống như hắn đã vạch ra một kế hoạch hết sức hoàn hảo.

Tất cả mọi người: “…” Một kế hoạch giết người hoàn hảo, có đúng không?

Kỷ Lang ho khẽ: “Tuy rằng cậu không giết người, nhưng coi đây là ý đồ mưu sát cũng chẳng khác gì nhau. Chúng tôi không phải là cảnh sát nên không xen vào chuyện của cậu quá nhiều. Ngày hôm nay, nếu là cảnh sát đến hỏi cung cậu, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy. ‘Đồ chơi’ này chúng tôi sẽ mang về xét nghiệm, hi vọng lời cậu khai là sự thật.”

Thôi Hạo nhún vai ra hiệu tùy ý Kỷ Lang.

“Sếp! Anh nhìn trên đầu giường của Thôi Hạo”, Lê Huy thì thào.

Đầu giường của Thôi Hạo có vắt một chiếc áo sơm mi trắng, có thể là y phục hắn mặc trong ngày xảy ra án mạng, là bộ quần áo đã xuất hiện trong camera ghi hình … hơn nữa, trên áo sơ mi của hắn bị mất cúc cuối cùng. Mà loại cúc áo này nhìn khá quen mắt, hình như giống như cái cúc áo bọn họ đã tìm thấy ở nghĩa trang .

Kỷ Lang nhìn về phía Thôi Hạo, hắn không nói lời nào chỉ nhếch miệng cười.

“Chiếc áo này là cậu mặc ngày hôm đó sao?”, Kỷ Lang hỏi.

Thôi Hạo nhìn theo hướng Kỷ Lang chỉ vào bộ quần áo ở đầu giường, gật đầu: “Đúng, đây là đồng phục sinh viên. Vì tiệm internet ở đó có khá nhiều sinh viên Đại học Y lui tới nên nếu tôi mặc đồng phục này ra ngoài thì không ai để ý tới!”

Là đồng phục sao?

“Bộ quần áo này chúng tôi cũng cần mang về xét nghiệm.”

Sắc mặt Thôi Hạo khẽ biến: “Chuyện này … thôi cũng được, cầm đi!”

Ra khỏi ký túc xá của Thôi Hạo thì trời cũng đã tối. Lê Huy cầm vật chứng đến Cục cảnh sát, giao cho phía Đặng Phỉ xét nghiệm. Kỷ Lang suy nghĩ một chút, quyết định đưa Mục Y về nhà.

“Đường Đường, anh đưa Mục Y về nhà, em tự về nhà hay ở lại trường chờ anh đến đón?”, Kỷ Lang hỏi.

Tô Niệm Đường mím môi: “Em tự về nhà được!”

Mục Y nói một hơi: “Vậy em và sếp đi trước thôi …”, cô ta đắc ý nở nụ cười, hàm ý như đã chiến thắng Tô Niệm Đường.

Ai ngờ Tô Niệm Đường chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ nhún vai: “Anh Kỷ Lang đi đường cẩn thận!”

“Được! Em cũng về cẩn thận.” Tuy nhà cách trường không xa nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận.

Nhà Mục Y cũng không xa lắm, lái xe khoảng mười phút là về đến nơi.

“Sếp! Tại sao anh lại đưa em về nhà?”, Mục Y thấy kỳ lạ nên mở miệng hỏi, khóe miệng không che dấu nụ cười.

“Cô là con gái một thân một mình về nhà không tốt!”

“Nhưng Tô Niệm Đường cũng là con gái mà!” ---Tại sao anh lại chọn em?

“Đường Đường là người trong nhà, còn cô thì khác. Tôi phải bảo đảm an toàn cho cô.”

Trong lòng Kỷ Lang rất rõ ràng, Mục Y nói thế nào cũng là thuộc hạ, là đồng nghiệp, không giống như Đường Đường. Quan hệ giống như là chủ và khách, vậy chủ nhà phải đảm bảo khách mời được an toàn, đây là lễ nghi tối thiểu.

Thế nhưng, câu ‘thì khác’ lọt vào tai của Mục Y lại mang hàm ý hoàn toàn khác. Cô ta hơi cúi đầu, hai tay nắm lấy dây an toàn: “Sếp! Em … em có chuyện muốn nói với anh!”

Kỷ Lang đỗ xe ở ven đường: “Chuyện gì?”

“Sếp, em thích anh!”, Mục Y lấy hết dũng khí nhìn trừng trừng về phía Kỷ Lang, ánh mắt có chút chờ mong.

Kỷ Lang sững người, ngay lập tức nghĩ đến câu nói của Đường Đường lúc sáng.

--- Anh Kỷ Lang, nữ đồng nghiệp này thích anh sao?

Trước đây anh không cho đó là thật … còn ngay lúc này … anh nhìn vào ánh mắt chờ mong của Mục Y, giống như đợi câu trả lời của anh là “Đồng ý”. Anh đột nhiên thấy không đành lòng từ chối cô bé này. Nói gì thì nói tuổi tác cô bé này không chênh lệch Đường Đường lắm, trong quá trình công tác cô bé cũng rất dũng cảm và thông minh. Nếu anh từ chối thẳng thừng, sau này gặp mặt e là lại lúng túng.

“Mục Y, tôi rất vui khi biết cô thích tôi”, Kỷ Lang cân nhắc từ ngữ, “Thế nhưng hiện tại tôi không có bất cứ suy nghĩ gì khác.”

“Nhưng … không phải anh vừa nói, ‘em thì khác’ sao?”, Mục Y có chút thất vọng.

Kỷ Lang: “…”, thì ra câu nói vừa rồi của anh khiến cô hiểu lầm. Kỷ Lang cẩn thận giải thích nghĩa của từ ‘khác’ là thế nào. Cặp mắt Mục Y đong đầy nước mắt.

“Hóa ra là như vậy …”, Mục Y cắn cắn môi, hơi ủy khuất, ngẩng đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Chả trách lúc đó, Tô Niệm Đường không thấy khó chịu khi chứng kiến cảnh Kỷ Lang đưa cô về nhà bởi vì cô ta cũng đoán được chuyện này.

Kỷ Lang lúng túng, cuối cùng anh vẫn làm cho con gái người ta khóc. Anh vội vàng rút tờ khăn giấy đưa cho Mục Y: “Tôi nghĩ, cô đừng bao giờ khóa đời mình vào tôi. Cô rất giỏi, sau này gặp được người đàn ông còn tốt hơn tôi rất nhiều.”

“Sặc …”, Mục Y cầm tờ khăn giấy trên tay Kỷ Lang, nín khóc nở nụ cười: “Có ai an ủi người khác như anh không?”

Thấy cô ta nở nụ cười, Kỷ Lang cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: “Thôi, không còn sớm, cô mau về nhà đi!”

Mục Y thoải mái: “Sếp, tuy vừa rồi anh từ chối em, nhưng chỉ cần ngày nào anh còn chưa kết hôn, em vẫn còn cơ hội đúng không?”

Kỷ Lang sững sờ.

Mục Y bước xuống xe, đột nhiên quay lại hỏi: “Nếu như hôm nay người tỏ tình với anh không phải là em mà là Đường Đường, thì anh cũng sẽ từ chối sao?” Không chờ đáp án của Kỷ Lang, Mục Y đã vẫy tay tạm biệt. Câu hỏi này cứ nên để cho anh từ từ suy nghĩ. ‘Dụ địch vào tròng’ là một thủ đoạn cơ bản nhất của một trinh sát viên.

Nếu như người tỏ tình với anh là Đường Đường? Kỷ Lang ngẫm nghĩ một hồi, môi không dấu nụ cười, cô nhóc con Đường Đường này sẽ thích anh sao?

Khi Kỷ Lang về đến nhà, Tô Niệm Đường cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút thay đổi, nhưng cô không thể giải thích được, cô có cảm giác ‘món đồ này’ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.

“Dựa theo tính toán, anh về nhà trễ mất mười phút”, Tô Niệm Đường đặt đũa xuống, “Anh mau rửa tay ăn cơm thôi!”

Kỷ Lang ngồi nhìn mâm cơm trên bàn, đột nhiên cảm giác anh với Đường Đường giống như một đôi vợ chồng. Anh nghĩ nếu cứ sống kiểu này với Đường Đường, anh sẽ không thể dứt cô ra được. Rồi sau này cô đi lấy chồng, anh phải làm sao bây giờ?

Sau đó cô lấy chồng?

Kỷ Lang dừng lại một chút, đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường. Cô đang chuyên tâm rẽ xương cá, hàng mi dài hơi nhướng lên, ánh đèn sáng rõ như ban ngày chiếu lên gương mặt cô, càng làm tăng thêm làn da trắng hồng, đôi môi đỏ như trái anh đào. Nhìn như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh. Nếu như sau này lập gia đình, chắc chắn cô bé cũng là một cô vợ đảm đang, một người mẹ dịu dàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Lang chợt thấy chua xót, yết hầu khô khốc, anh có cảm giác đây đồ vật mà mình thích nhất … thích nhất, không nỡ để người khác cướp mất.

“Đường Đường, sau này buổi tối anh sẽ không về nhà ăn cơm”, Kỷ Lang mở miệng nói. Bắt đầu từ bây giờ, anh muốn quên đi thói quen có Đường Đường, anh muốn trở về như trước đây.

“Hả? Tại sao?”, Tô Niệm Đường chọn miếng cá đã hết xương, gắp vào chén của Kỷ Lang, đôi mắt mở to tròn, không hiểu ý anh.

“Em cũng thấy, bây giờ vụ án nhiều như vậy, có lẽ anh sẽ bận bù đầu bù cổ.” Kỷ Lang nhìn miếng cá trong chén, tính gắp trả lại cho Đường Đường, nhưng cuối cùng vẫn đưa lên miệng ăn. Kỷ Lang rất thích ăn cá nhưng cực ghét xương, vì vậy mỗi lần có món cá anh chỉ chọn ăn trứng, còn phần khác chẳng thèm động đũa.

Tô Niệm Đường im lặng một lúc, hỏi ngược lại: “Lúc anh đưa đồng nghiệp về, cô ta nói gì với anh sao?”

Nếu nhưng hôm nay người tỏ tình với anh không phải là em mà là Đường Đường, thì anh cũng sẽ từ chối sao?

Kỷ Lang nghĩ đến câu hỏi của Mục Y, Đường Đường sẽ tỏ tình với anh ư? Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu cô: “Nghĩ gì vậy, tụi anh chỉ bàn về vụ án. Anh không về nhà ăn cơm không phải em cũng bớt một việc sao?”

Tô Niệm Đường gật đầu, nhưng vẻ mặt thành thật nhìn vào Kỷ Lang: “Được! Anh Kỷ Lang, đây là lần thứ ba anh từ chối em nấu cơm cho anh. Do đó, sau này em thật sự sẽ không làm cơm cho anh nữa!”

Lần đầu tiên, cô vừa về nhà anh, anh từ chối một lần.

Lần thứ hai, là bữa sáng ngày hôm sau, anh lại từ chối lần nữa.

Lần thứ ba, chính là lần này.

Kỷ Lang sững người, không hiểu ý Đường Đường nói ba lần là có ý gì, nhưng trong lòng anh hoảng hốt, linh cảm chuyện lớn sắp xảy ra. Giống như hạt cát ngoài sa mạc, anh muốn nắm chặt trong tay, nhưng càng nắm chặt, những hạt cát càng vơi dần.

Nếu nhưng hôm nay người tỏ tình với anh không phải là em mà là Đường Đường, thì anh cũng sẽ từ chối sao?

Câu nói này lại như ma chú lẩn quẩn trong đầu anh. Anh nghĩ Đường Đường không thích anh thì làm sao có thể tỏ tình với anh đây? Nhưng thật sự cô bé không thích anh ư? Nếu không thích anh, tại sao luôn làm cơm cho anh ăn, là quan tâm anh sao?

Nằm trên giường, Kỷ Lang cảm thấy buồn bực, vò vò đầu tóc của mình, trùm chăn che kín đầu. Anh không ngủ được …