Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 23




Vinh Hạ Sinh ngồi một hồi lâu không nói chuyện, Đồng Dã liền nhìn Khúc Khải chằm chằm, cũng không cho cậu ta nói lời nào.
Mãi đến khi Vinh Hạ Sinh xoa xoa tai rồi uống thêm một ngụm nước, lúc này anh mới không nhanh không chậm mà mở miệng.
“Đừng hung dữ với con gái như vậy.” Vinh Hạ Sinh nói. “Bất kể có là bạn gái hay người yêu cũ, là bạn học bình thường hay người xa lạ, thì cậu cũng không nên dùng thái độ như thế để nói chuyện với họ.”
Khúc Khải không kiên nhẫn nhìn anh. “Chuyện của tôi anh quản làm gì?”
“Tôi chỉ có một đề nghị thôi.” Vinh Hạ Sinh không để ý đến cậu ta, anh đẩy một chai nước mà Đồng Dã mua vẫn chưa được mở ra về phía nữ sinh trước mặt, giọng nói bình thản. “Bạn học này, tôi là bạn… của Đồng Dã, cô có đồng ý nói hết mọi chuyện rõ ràng ở đây để giải quyết vấn đề không?”
Giọng nói của Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng vững vàng khiến người nghe cảm thấy thoải mái trong lòng, anh nói. “Vì chuyện này mà Đồng Dã đã khó xử rất lâu rồi, mọi người còn trẻ, nhiều lời nói ra rất dễ bồng bột, vậy thì hôm nay có thể nói cho ra nhẽ trong hòa bình được không?”
Khúc Khải vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị Đồng Dã quát trở lại. “Mày đừng có mở mồm!”
Hai người bên kia lại bắt đầu hầm hè nhau.
Nữ sinh bực bội nhìn thoáng qua người bên cạnh, trợn mắt nói. “Chuyện này không liên quan đến Đồng Dã, tôi xin lỗi.”
Cô vừa cất lời, hai người đang nồng nặc mùi thuốc súng kia đều quay đầu lại nhìn cô.
“Đáng lẽ tôi nên xin lỗi sớm hơn, nhưng tôi không có số điện thoại của Đồng Dã, cũng lại ngượng không dám đến phòng học của bọn họ để tìm, cho nên vẫn luôn trì hoãn đến bây giờ.” Nữ sinh nhìn Vinh Hạ Sinh, nói. “Thực ra nếu không phải vì có Đồng Dã ở đây thì tôi cũng không tới.”
“Em có ý gì?” Khúc Khải hỏi.
“Ý của tôi, anh là đồ ngu ngốc.” Nữ sinh quay đầu nhìn cậu ta. “Anh là thằng ngốc nhất trên đời.”
Vinh Hạ Sinh xoa giữa hai đầu lông mày. “Hai người tạm thời có thể không cãi nhau không? Có thể nói chuyện tử tế được không?”
Nữ sinh nói với Đồng Dã. “Chúng ta đổi chỗ được không? Tôi không muốn ngồi cùng với cậu ta.”
Đồng Dã. “Không, tôi cũng không muốn.”
Khúc Khải. “… Đệt.”
Mắng xong, Khúc Khải tự ngồi xuống chỗ bên cạnh mình, để lại ba người họ một bàn.
Loading...

Vinh Hạ Sinh dở khóc dở cười, anh không nhớ mình hồi đại học có phải cũng có lúc trẻ con thế này không.
Trẻ con đấy, nhưng lại có chút đáng yêu.
“Xin lỗi nhé Đồng Dã.” Nữ sinh hối lỗi nói. “Chuyện này vốn không liên quan đến cậu, cuối cùng lại kéo cậu vào.”
Đồng Dã không hiểu. “Thế rốt cuộc chuyện là sao?”
“Cậu ta chắc là có tật xấu gì đó.” Nữ sinh nói. “Từ khi bắt đầu hẹn hò cậu ta luôn nghĩ rằng tôi thích cậu. Lần trước khoa của chúng tôi muốn diễn một vở kịch, vai của tôi cần phải viết một bức thư cho nam chính, tôi viết xong bị cậu ta thấy, tôi đã giải thích nhưng cậu ta không tin, vẫn cứ cho rằng đó là thư tình tôi viết cho cậu.”
Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía Khúc Khải ngồi một bên.
Khúc Khải. “Tôi đâu có ngốc, mấy lời này mà cũng tin được.”
Nữ sinh bên cạnh cười lạnh. “Cho nên mới mắng anh là thằng ngu.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ nâng mắt kính. “Các cậu đừng cãi nhau.”
Đồng Dã nhịn cười nhìn Vinh Hạ Sinh, cảm thấy nếu Vinh Hạ Sinh mà là thầy giáo thì có thể sẽ bị đám học sinh tra tấn đến hồn vía tan nát, nhưng như vậy mới đáng yêu, như vậy mới có chút không khí của con người.
Đồng Dã phát hiện ra mình không chỉ thích một Vinh Hạ Sinh luôn lạnh lẽo đơn độc, mà hắn còn thích cả một Vinh Hạ Sinh thỉnh thoảng sẽ cảm thấy bối rối trước thế giới bên ngoài này.
Thì ra thích một người là vậy, mọi khuôn mặt của anh đều có thể khiến hắn mê muội.
“Vậy cô nói xem chuyện cùng Đồng Dã thuê… phòng là thế nào?” Vinh Hạ Sinh hạ thấp âm lượng khi nói chữ “phòng”, anh lo lắng người đi qua chẳng may nghe thấy sẽ cắt câu lấy nghĩa mà hiểu lầm con gái nhà người ta.
Nữ sinh nói. “Không phải tôi nói.”
“Làm gì có chuyện không phải em nói?” Khúc Khải lại nóng nảy.
“Đầu anh toàn đất à?” Nữ sinh nói với cậu ta. “Khi đó có chuyện gì anh quên rồi sao?”
Đồng Dã dựa lưng ra sau ghế, tay khoanh trước ngực, nhìn hai người như đang nghiên cứu tìm tòi. “Cho nên, hai người các cậu ai là người đi thuê phòng với tôi?”
“Là cậu ta nói.” Nữ sinh chỉ vào Khúc Khải, nói với Vinh Hạ Sinh. “Khi đó tôi đã giải thích với cậu ta rằng tôi không có quan hệ gì với Đồng Dã, bọn tôi mới gặp qua có hai ba lần, mà mỗi lần đều có cả cậu ta ở đó, thế mà cậu ta lại lấy ảnh chụp lén của tôi nói tôi thuê phòng cùng Đồng Dã.”
Nữ sinh tức đến mức suýt bóp nát chai nước trong tay. “Tôi cũng ước gì người thuê phòng cùng mình là Đồng Dã, chứ nghĩ đến việc ngủ với tên ngu ngốc này cũng làm trí thông minh của tôi bị kéo xuống.”
Cuộc đối thoại bắt đầu chuyển sang hướng kích thích, Vinh Hạ Sinh nghe xong chỉ biết trợn mắt há mồm.
“Ồ, vậy tôi hiểu rồi.” Đồng Dã nói. “Sự thật là, cậu ta đơn phương quy cho chúng ta có quan hệ với nhau và cùng đi thuê phòng, còn cậu bởi vì bực mình về việc đó, hoặc là có điều giấu giếm không thể nói cho ai biết, cho nên mới tức giận nói rằng đi thuê phòng với tôi.”
Đồng Dã quay sang hỏi Vinh Hạ Sinh. “Chú nhỏ ơi, anh thấy tôi đi làm biên kịch được không?”
“Đừng nghịch nữa.”
Đồng Dã ngoan ngoãn cười. “Vâng.”
Nữ sinh nói. “Đúng là tôi quá bực mình với cậu ta, vì cậu ta làm tôi tức điên lên được.”
Không đợi Khúc Khải nói chuyện, nữ sinh nói. “Quả thật tôi có đến khách sạn gần trường học, nhưng lí do là vì cha mẹ tôi tới.”
Khúc Khải sửng sốt. “Cha mẹ em?”
“Đúng vậy, cha mẹ lên thăm tôi, không ở khách sạn thì ở nhà anh chắc?”
Khúc Khải hỏi. “Vậy sao em không nói cho anh biết?”
“Hỏi hay nhỉ, tôi muốn nói cũng có được đâu. Nếu nói cho anh rồi, làm sao lại biết anh chẳng bao giờ tin tưởng tôi như thế, không những hiểu lầm tôi cắm sừng anh mà còn theo dõi rồi chụp lén tôi?” Nữ sinh lạnh mặt nhìn cậu. “Khúc Khải, anh quả là nực cười. Tôi cũng cảm thấy như trò đùa vậy, vốn không nói cho anh biết việc cha mẹ tới là vì muốn cho anh một điều bất ngờ, tôi muốn sắp xếp cho mọi người gặp nhau bởi vì trước đó anh luôn nói muốn gặp bọn họ.”
Nữ sinh đứng lên. “Nhưng mà hiển nhiên là không cần, lần sau nếu tìm bạn trai tôi nên rửa mắt thật sạch trước đã.”
Nữ sinh nói xong liền đi, để lại Khúc Khải bần thần ngồi đó.
Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó khúc khích cười. “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn lẩu cay nhé?”
“Được.”
Vinh Hạ Sinh đứng lên, Đồng Dã cũng theo sau, hai người cùng đi đến phía quầy gọi đồ ăn.
Mãi cho đến khi bọn họ ngồi xuống ăn, Khúc Khải vẫn chưa đi.
Lần này hai người Vinh Hạ Sinh ngồi cách Khúc Khải rất xa, anh ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói. “Cậu ấy còn chưa xin lỗi cậu đâu.”

Đồng Dã quay đầu nhìn thoáng qua Khúc Khải, bĩu môi. “Thôi, có lẽ cậu ta còn phải tiêu hóa chuyện kia.”
Vinh Hạ Sinh nhìn người bên kia ngây ngẩn, sau đó nói. “Nhưng vẫn là nên nói xin lỗi.”
Đồng Dã cười cười. “Anh để ý đến thế à?”
“Đã làm sai thì xin lỗi là điều hiển nhiên rồi. Cậu ta đã không xin lỗi cậu mà cũng chẳng xin lỗi bạn gái… cũ, dù lần này vốn là chuyện của hai người họ không liên quan đến cậu, nhưng nếu là chuyện do cậu ta tự gây nên thì cậu ta phải là người đầu tiên có thái độ hối lỗi.”
Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã. “Cậu không để bụng sao?”
“Không sao, không xin lỗi thì tôi cũng chẳng bớt đi miếng cơ bụng nào.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Cậu có múi bụng à?”
“Anh muốn xem không?”
Vinh Hạ Sinh lắc đầu. “Không cần.”
Hai người cúi đầu nhàn nhã ăn nồi lẩu cay lớn, Đồng Dã hỏi. “Chú nhỏ ơi, anh cảm thấy trong chuyện tình yêu thì cái gì là quan trọng nhất? Nếu cho anh chọn thì anh sẽ chọn người yêu mình hay người mình yêu?”
Vinh Hạ Sinh cười. “Nếu phải chọn thì tôi chỉ chọn người tôi yêu mà cũng yêu tôi.”
“Chọn kỹ vậy sao?”
“Nếu là người tôi không yêu thì vì sao tôi lại muốn ở bên người đó? Nếu người đó không yêu tôi, cớ gì tôi lại một hai bắt người đó dính lấy tôi?” Vinh Hạ Sinh nói. “Con người không nhất định phải cứ theo quy luật nào cả, nếu không tìm thấy người thích hợp, vậy thì cứ độc thân đi đã.”
“Nhưng mà một mình thì cô đơn lắm.”
“Thế thì phải xem cậu sống thế nào đã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Sống một mình cũng có thể hạnh phúc mà.”
Anh cười nhìn Đồng Dã. “Nhưng nhìn cậu có vẻ sẽ thích một người hoạt bát.”
“Không, không, không.” Đồng Dã nhanh chóng phủ nhận. “Thực ra tôi an tĩnh lắm đó.”
Những lời này không có sức thuyết phục cho lắm, nhưng Vinh Hạ Sinh cũng không vạch trần hắn.
Vinh Hạ Sinh uống một ngụm nước, lại nhìn thoáng qua Khúc Khải. “Nếu muốn nói trong chuyện tình cảm điều quan trọng nhất là gì, mỗi người đều có định nghĩa riêng. Tôi chưa từng trải qua tình yêu chân chính nào, cho nên chẳng thể đưa ra một đáp án chắc chắn, nhưng trong mối tình của Khúc Khải tôi có thể nhìn ra điều gì đã làm tan vỡ.”
“Hửm? Cái gì?”
“Ghen tị và thiếu tin tưởng.”
Đồng Dã trầm mặc một lát, cười. “Anh nói là Khúc Khải ghen tị với tôi?”
“Cũng có thể, có lẽ bạn gái cậu ta đã từng vô tình nói gì đó về cậu làm cho cậu ta canh cánh trong lòng, nhưng nếu đây là sự thật thì nguyên nhân khiến cậu ta ghen ghét chính là do tự ti.” Vinh Hạ Sinh nói. “Không đủ tự tin với chính bản thân mình, cho nên khi bạn gái thuận mồm khen người khác một hai câu đã có thể nổi lên lòng nghi ngờ. Cậu ta vừa không tin chính mình, cũng không tin bạn gái, đây chính là nguyên nhân khiến tình cảm bọn họ đổ vỡ.”
“Lợi hại ghê.” Đồng Dã cười. “Chú nhỏ này, anh có thể đi làm nhà cố vấn tình cảm đấy.”
“Có nghề đấy sao?”
Đồng Dã xấu hổ cười cười. “Tôi cũng không biết.”
Vinh Hạ Sinh cũng cười. “Cho dù có thì tôi cũng không làm được đâu.”
“Vì sao? Tôi cảm thấy anh nói được mà, có lẽ anh nên mở một trung tâm tư vấn tình cảm, không chừng còn nổi tiếng nữa đó.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Tôi không muốn hại mầm non tổ quốc đâu, vừa rồi cũng chỉ là đoán mò thôi.”
Ngón tay anh nhẹ cọ lên chiếc đũa, nói. “Tôi còn chưa yêu đương với ai, làm sao có thể tư vấn tình cảm được.”
“Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê! Anh đứng ngoài quan sát mới thấy vấn đề của bọn họ.” Đồng Dã chỉ chính mình, cười hỏi. “Anh nhìn tôi đi, anh cảm thấy tôi thích hợp tìm kiểu bạn trai như nào?”
Khi Đồng Dã nói đến từ “bạn trai”, Vinh Hạ Sinh hơi ngẩn ra một chút.
Suýt thì anh đã quên, Đồng Dã đã từng nói hắn là gay.
“Làm sao tôi biết được?” Vinh Hạ Sinh mất tự nhiên mà cười. “Tôi đâu phải thầy bói.”
“Phân tích theo tính cách một chút.” Đồng Dã nói. “Tôi cảm thấy có lẽ mình thích hợp với kiểu người an tĩnh, có thể kéo tôi đi đọc sách viết chữ gì đó để tĩnh tâm hơn.”
Vinh Hạ Sinh giương mắt nhìn hắn, sau đó nói. “Ồ.”