Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 14: Anh có bằng lòng đi cùng tôi không?




Không thể không thừa nhận, trong nháy mắt Lâm Khiếu Minh đứng ở bên cạnh, Lục Tẫn Triêu quả thực thoải mái.

Không nên để Lâm Khiếu Minh nói hộ anh tất cả những gì anh muốn nói, trong lòng Lục Tẫn Triêu đột nhiên có sức mạnh. Anh dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Khiếu Minh đừng tranh cãi nữa, mỉm cười nói với Ân Tề.

"Dẫn tôi tới như thế có phải là không quá tốt với anh không?"

Bị bọn họ nói đến nước này, tiếp tục kiên trì sẽ chỉ khiến bầu không khí càng trở nên xấu hổ, Ân Tề lui lại một bước: "Không sao cả. Cậu không muốn thì thôi vậy, không việc gì. Thế thì lúc nào có thời gian, hai chúng ta đi ăn một bữa cơm?"

Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, bất đắc dĩ nói: "Ân Tề, tôi thật sự không..."

"Lại cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?" Ân Tề chăm chú nhìn vào đôi mắt Lục Tẫn Triêu: "Nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, cậu cứ nói thẳng ra, tôi sẽ sửa, đừng có luôn từ chối tôi như vậy".

Lâm Khiếu Minh nhíu mày, cậu chưa từng gặp qua lời mời hẹn hò kiểu áp đặt như vậy.

Lục Tẫn Triêu nghẹn họng, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Đối mặt với loại mặt dày mày dạn dây dưa như vậy, anh hoàn toàn bó tay.

"Nhưng mà..."

"Xem như tôi cầu xin cậu."

Lục Tẫn Triêu:...

Vài giây sau, anh gian nan nói: "... Được."

Ân Tề nhẹ nhàng thở ra: "Thứ sáu tuần này thế nào?"

"Ngày hôm đó tôi đến ca trực, thứ bảy đi."

"Được, đến lúc đó tôi tới đón cậu."

Ban đầu Ân Tề vốn định ở lại trong nhà Lục Tẫn Triêu một lúc, nhưng không ngờ nhà anh còn có một lính gác lạ lẫm đang ở nhờ. Khí thế của Lâm Khiếu Minh thực sự quá mạnh mẽ, nhìn mặt thì rõ ràng mới là một thiếu niên 18, 19 tuổi, lại khiến anh ta có cảm giác bị đè nén.

Một vài động tác nhỏ giữa hai người họ càng khiến anh ta gai mắt. Ân Tề nhìn Lục Tẫn Triêu bị Lâm Khiếu Minh ôm lấy, cơ thể lại rất thả lỏng, không hề đề phòng, hô hấp anh ta trở nên nghèn nghẹn.

Mục tiêu của chuyến đi này cũng xem như hoàn thành, nói chuyện phiếm vài câu xong, Ân Tề không tự rước bực vào thân nữa, tạm biệt Lục Tẫn Triêu.

Tiếng xe từ từ đi xa, hai tay Lâm Khiếu Minh đút vào túi, nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu càng ngày càng bực bội mấy giây.

"Có phải do anh ta cảm thấy mình thân là một hộ vệ, nhớ nhung một người bình thường như anh như vậy, anh không chỉ không được từ chối, còn phải mang ơn đội nghĩa anh ta?"

"..." Lục Tẫn Triêu không biết nên trả lời như thế nào.

"Vì sao anh không thử thay đổi hiện trạng? Anh thông minh, có tay nghề, còn là một dẫn đường, hoàn toàn có thể cứng rắn lên."

"Bởi vì tôi là kẻ hèn nhát, tôi đã không còn dũng khí nữa rồi." Lục Tẫn Triêu thở sâu, dời mắt: "Tôi đi nghỉ ngơi một chút."

Anh bước qua bên người Lâm Khiếu Minh, Lâm Khiếu Minh duỗi tay, nắm lấy cổ tay anh.

"Anh đang khép kín bản thân mình." Giọng nói trầm ấm của lính gác vang vọng bên tai: "Bởi vậy nên tấm chắn tinh thần của anh mới cứng rắn đến mức không một ai có thể tiến vào. Tôi không hiểu, rốt cuộc ngọn nguồn của nỗi tự ti của anh đến từ đâu?"

"Tôi không hề tự ti." Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng tránh thoát: "Tôi chỉ là không muốn gây ra phiền phức không đáng có cho bản thân."

Cửa phòng ngủ đóng lại, Lâm Khiếu Minh đứng một mình trong phòng khách, cắt Bắc Cực đậu trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Từ mấy ngày trước, cậu đã nhìn ra, tính cách Lục Tẫn Triêu có chút vấn đề.

Bác sĩ thoạt nhìn ấm áp thông minh, trên thực tế vừa mềm yếu vừa tự ti, anh rơi vào trong sự mâu thuẫn to lớn, giữa vòng xoáy ấy thì anh chọn nước chảy bèo trôi.

Lâm Khiếu Minh không biết có phải do những việc Lục Tẫn Triêu từng trải qua trong quá khứ dẫn đến tính cách này hay không, tấm chắn mạnh đến mức không thể đột phá hẳn cũng có liên quan đến điều này.

Quyết định thay đổi, là việc Lục Tẫn Triêu hiện tại nhất định phải đối mặt.

Báo tuyết cào cào bệ cửa sổ, chơi đùa với cắt Bắc Cực, Lâm Khiếu Minh trở lại phòng ngủ.

Cậu đóng cửa lại, màn hình điện tử giả lập của máy truyền tin mở rộng ra trước mắt cậu, ánh sáng xanh lành lạnh chiếu sáng khuôn mặt cậu.

Nhập mật mã, giải khóa tài liệu, các đường nét màu đen đan chéo nhau, tạo thành sơ đồ cấu trúc tường tận* của nhà riêng quan chấp hành. Đối với những tin đồn liên quan đến mình trong bệnh viện, Lục Tẫn Triêu coi như không biết gì cả. Anh biểu hiện càng thản nhiên, những kẻ lan truyền tin đồn càng hận đến nghiến răng.

Lục Tẫn Triêu rất rõ ràng ai đang khua môi múa mép sau lưng anh, đám người theo đuổi Ân Tề không giải quyết được Ân Tề, chỉ có thể trút giận lên người anh.

Lục Tẫn Triêu nhìn cơn phẫn nộ bất lực của các cô ấy, trong lòng cũng mừng thầm.

Tối thứ 7, Lục Tẫn Triêu vẫn đáp ứng lời mời của Ân Tề. Quá trình không xem như quá vui vẻ, nhưng tổng thể cũng không quá lúng túng.

Thật ra các điều kiện của Ân Tề đều khá ổn, nhưng không thích chính là không thích, Lục Tẫn Triêu đã từng thử đón nhận, nhưng anh thật sự không có cảm giác gì cả.

Lục Tẫn Triêu uống chút rượu, đầu óc choáng váng, dựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

Anh uống rượu rất tốt, nhưng không biết tối hôm nay làm sao vậy, uống hai hớp anh đã thấy hơi choáng váng.

... Là rượu có vấn đề à?

Xe con màu đen dừng ở dưới nhà, Ân Tề lại không gọi Lục Tẫn Triêu dậy ngay.

Tia sáng trong xe lờ mờ, chiếu vào khuôn mặt Lục Tẫn Triêu khiến các đường nét trở nên dịu dàng. Lông mi tạo ra một bóng râm nhỏ trên khuôn mặt anh, hơi hơi phập phồng theo hô hấp. Bởi vì uống rượu, gương mặt và cần cổ của anh hơi hơi đỏ lên.

Trong lòng Ân Tề rõ ràng, hôm nay đại khái là cơ hội cuối cùng của anh ta.

Từ đầu đến cuối Lục Tẫn Triêu đều biểu hiện rất kiên quyết, hoặc uyển chuyển hoặc trực tiếp từ chối anh ta rất nhiều lần, chỉ có anh ta vẫn luôn dây dưa níu kéo.

Chuyện gần đây đã truyền đến tai bố anh ta, người trong nhà khá không vui với hành vi dây dưa đến cùng của anh ta, bắt anh ta không được càn quấy nữa.

Huống hồ, anh ta cũng không muốn để Lục Tẫn Triêu chịu danh hiệu trà xanh.

Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp mỏng nhẹ của hai người trong xe.

Ánh mắt Ân Tề bất giác dời đến môi anh, màu môi hơi nhạt, nhưng không hề có vẻ tái nhợt, dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ rất mềm mại.

Ân Tề không nhịn được nghiêng người, chậm rãi tới gần, hô hấp cố gắng hết sức nhẹ lại.

Trên mặt biển dâng lên sóng lớn, tinh thần lực cảm thấy xung quanh đang xảy ra thay đổi, bản năng tránh né nguy hiểm khiến Lục Tẫn Triêu giãy giụa mở mắt ra.

Ân Tề đã lại gần trong gang tấc. Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Lục Tẫn Triêu lập tức tỉnh táo lại, đột ngột nghiêng người sang bên cạnh, tránh khỏi.

Bốn mắt nhìn nhau, màu mắt đen kịt của Ân Tề vô cớ khiến anh sinh ra sợ hãi,

Bị Lục Tẫn Triêu phát hiện, Ân Tề không hề lui bước mà tiếp tục ép về phía trước, thấp giọng nói: "Tẫn Triêu."

Lông tơ toàn thân Lục Tẫn Triêu dựng đứng, nửa bên mặt của anh gần như áp sát vào cửa sổ xe: "Đừng chạm vào tôi."

Tinh thần lực sợ hãi tuôn trào, thoáng chốc đã bao vây lấy hộ vệ trước mặt, xâm lấn, chiếm cứ, khống chế.

Thân thể Ân Tề cứng đờ, ánh mắt hơi đờ ra trong chớp mắt.

Đúng lúc này, cửa sổ xe bị gõ.

Lục Tẫn Triêu bị dọa, giật nảy mình. Anh quay đầu, không biết Lâm Khiếu Minh đã đi đến bên cạnh xe từ lúc nào, đang cúi người nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong.

Tiếng gõ cửa sổ cũng đánh thức Ân Tề, anh ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, chóp mũi gần như muốn dán sát vào gáy Lục Tẫn Triêu.

Nhưng Lâm Khiếu Minh làm hỏng chuyện tốt của anh ta.

Lâm Khiếu Minh lại gõ thêm hai lần nữa, cửa sổ xe hạ xuống. Giọng nói của lính gác thiếu niên truyền vào, vừa vững vàng vừa lạnh lùng: "Cảm ơn anh đã đưa anh trai tôi về, tiếp đó để cho tôi đi, không phiền đến anh."

Bị tinh thần lực tấn công đến hoa mắt chóng mặt, Ân Tề chưa kịp phản ứng, Lục Tẫn Triêu đã nhanh nhẹn xuống xe. Hình như đối phương nói gì đó, Ân Tề không thể nghe rõ, chóp mũi anh ta toàn là mùi rượu còn sót lại trên người Lục Tẫn Triêu.

Đến tận khi cửa nhà cách đó không xa đóng lại, bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, Ân Tề mới giật mình tỉnh táo lại.

Vừa rồi... Là thế nào?

Nhưng không nghi ngờ gì nữa, anh ta đã đánh mất cơ hội cuối cùng.

...

Lục Tẫn Triêu ngồi trên ghế sô pha, sững sờ nhìn chằm chằm một điểm hư vô trong không khí, Lâm Khiếu Minh rót một cốc nước ấm đưa cho anh: "Uống ngụm nước đi."

Lục Tẫn Triêu bưng ly nước nhấp một ngụm, đầu óc anh vốn mê man, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trong phòng khách không bật đèn, từ trước đến nay mỗi lần Lâm Khiếu Minh ở nhà một mình đều không hề bật đèn. Thị giác nhạy bén của lính gác khiến bọn họ không thể chịu đựng được ánh đèn quá mạnh, chỉ dựa vào tia sáng xuyên thấu từ ngoài cửa sổ đã đủ để nhìn rõ vật.

Trái tim vẫn còn đập bình bịch, Lục Tẫn Triêu thật sự hơi giật mình: Rất có khả năng rượu anh uống vào có điểm không thích hợp, trong hoàn cảnh khép kín bị một hộ vệ ép vào trong góc, còn bị dây an toàn ràng buộc, không thể chạy trốn.

May mắn Lâm Khiếu Minh kịp thời giải vây cho anh, cũng may mà... anh không thực sự là người bình thường chân chính.

"Năm phút trước tôi đã nghe thấy tiếng xe tới, chờ một hồi lâu vẫn không thấy anh vào nhà nên đi ra xem một chút." Lâm Khiếu Minh ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh không sao chứ."

Lục Tẫn Triêu lắc đầu, anh dần dần tỉnh táo lại. Từng khung cảnh tối hôm nay lần nữa hiện lên trước mắt, lần đầu tiên khiến anh dâng lên cảm giác chán ghét không thể ức chế.

Rất buồn nôn.

Đây thật sự là cuộc sống mà anh mong muốn sao?

"Nghỉ ngơi chút đi." Lâm Khiếu Minh đứng dậy, cảm thấy vẫn nên để lại thời gian cho Lục Tẫn Triêu tự mình tiêu hóa.

Cậu đang muốn đi, bị Lục Tẫn Triêu kéo ngón tay lại. Trong bóng tối, dẫn đường nói khẽ: "Ở bên cạnh tôi một lúc đi."

Lâm Khiếu Minh dừng bước, cậu không ngồi xuống nữa mà đứng quay đầu nhìn Lục Tẫn Triêu. Lục Tẫn Triêu cũng đang nhìn cậu. Lần đầu tiên Lâm Khiếu Minh nhìn thấy sự hoài nghi và dao động trong đôi mắt màu hổ phách đó.

Tinh thần lực lặng yên quấn quýt lấy nhau, sức hấp dẫn trời sinh khiến bọn chúng một lần nữa bắt đầu dung hợp.

"Nói thật, tiếp tục lưu lại nơi này là lựa chọn kém cỏi nhất anh có thể làm ra."

Lâm Khiếu Minh trở tay nắm chặt lấy tay Lục Tẫn Triêu, giọng nói của cậu vẫn vững vàng, gần như đến mức lạnh lùng.

"Đại khái tháng sau tôi sẽ rời khỏi hành tinh Nam Thiên, đến Học viện Lính gác tại hành tinh Thủ Đô. Anh có bằng lòng đi cùng tôi không?"