Vô Ngu buồn bực, Mộ Như Nguyệt nói gì cũng không nghe lọt, "vèo" một cái chạy đi tìm Thiên Nguyên tính sổ. Đáng thương Thiên Nguyên lại một lần nữa bị tai bay vạ gió, nguyên nhân gây nên chính là đồ nhi bảo bối của hắn dám dòm ngó người không nên dòm ngó.
Đương nhiên, hậu quả chính là bị Vô Ngu dí đánh một trận.
Cảnh Vương phủ, trong tiểu viện yên tĩnh, Dạ thiên Phong vui vẻ nằm phơi nằng, hẳn tựa như thấy được cảnh Mộ Như Nguyệt lao vào vòng tay ôm ấp của hẳn, nhịn không được nở nụ cười.
Đúng lúc này, một thân ảnh vọt thẳng vào khiến Dạ Thiên Phong ngẩn ra một chút, sau khi hắn nhìn rõ ai tiến vào Cảnh Vương phủ, vừa định mở miệng lại thấy đối phương mặt mày âm trầm.
Trong lòng Dạ Thiên Phong lộp bộp một chút, chẳng lẽ hắn đánh Đình Nhi nên sư phụ tìm hắn tính sổ?
“Sư phụ, sao ngài lại tới đây? Nếu muốn kêu Đình Nhi trở về, tùy tiện tìm người tới nói một tiếng là được, sao phải đích thân đến? Ta lập tức bảo nàng đi cùng ngài.”
Cho tới bây giờ, Dạ Thiên Phong còn cho rằng Thiên Nguyên nhìn trúng thiên phú của Mộ Đình Nhi mới thu nàng làm dược đồng.
“Tạm thời để nữ nhân kia ở lại chỗ ngươi, qua mấy ngày. nữa lại bảo nàng về.” Thiên Nguyên läc đầu, “Lần này ta đến tìm ngươi vì chuyện khác, ta nghe nói ngươi muốn cưới Mộ gia Mộ Như Nguyệt?”
“Đúng là như thế, sư phụ, thiên phú của Mộ Như Nguyệt không tồi, có tư cách xứng đôi với ta” Dạ Thiên Phong có chút không hiểu rốt cuộc Thiên Nguyên muốn làm cái gì, khi nào thì hản có hứng thú với chuyện hôn nhân của mình?
“Đồ nhi, từ bỏ đi” Thiên Nguyên thở dài, “Ngươi không phải người có thể xứng với nàng, vẫn nên từ bỏ nàng đi thì tốt hơn, nếu không ngươi nhất định sẽ bị tai bay vạ gió, đến lúc đó, dù sư phụ có muốn bảo vệ ngươi cũng không được.”
Vẻ mặt Dạ Thiên Phong tràn đầy kinh ngạc nhìn Thiên Nguyên, sư phụ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bên cạnh Mộ Như Nguyệt có cường giả còn mạnh hơn sư phụ?
Sao có thể? “Nhưng mà, sư phụ...”
“Đủ rồi!" Thiên Nguyên lạnh giọng ngắt lời hắn, nói, “Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn dây dưa với nàng, từ nay trở đi ngươi không còn là đồ nhi của ta nữa, ta còn chưa sống đủ, không muốn bị ngươi liên lụy.”
Nói xong lời này, cũng không để ý đến Dạ Thiên Phong đang ngạc nhiên, xoay người rời khỏi Cảnh Vương phủ.
“Lý Lộ, đây chính là cường giả mà ngươi tìm được?” Trong Mộ trạch, Mộ Như Nguyệt đánh giá mấy nam nhân đứng trước mặt nàng, hơi gật gật đầu nói: “Không tồi, đây là Tẩy tủy đan ta đã nói cho các ngươi, cầm dùng đi.”
Trên đại lục này, nói đến người tôn quý nhất không phải Hoàng đế của một quốc gia, cũng không phải môn chủ của một môn phái, mà là luyện đan sư luyện chế ra đan dược thần kì.
Một luyện đan sư cường đại, đi đến bất cứ quốc gia hay môn phái nào đều sẽ được đối xử cung kính, bởi vậy đan dược thần kỳ trong tay bọn họ dù có ra giá cao cũng không có. người bán.
Cho nền, khi nghe nói thật sự có Tẩy tủy đan có thể dùng, tất cả mọi người trở nên kích động, ánh mắt cảm kích nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nếu không có nàng, chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không có cơ hội được dùng đan dược như thế. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc 𝒕𝑟𝓊yệ𝑛 𝒕ại ﹙ 𝘛 𝐑𝐔M𝘛𝐑𝐔YỆ𝙽.V𝑛 ﹚
Nam tử hẳn càng có tâm huyết, thậm chí bàn tay cầm đan dược đều run rẩy, đây cũng không phải là củ cải trắng, cũng không phải đan dược cấp thấp, mà là trung cấp địa đan Tẩy tủy đan hàng thật giá thật.
“Chủ tử, người đối với chúng ta thật sự quá tốt.” Lý Lộ cảm động lau nước mắt, “Trước kia lão cha ta còn vì chuyện ta chạy đi làm nô bộc cho người khác mà đánh ta một trận tơi bời, nhưng ta có thể đi theo chủ tử là may mắn nhất trong cuộc đời ta, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận quyết định của mình”
Nói xong, Lý Lộ ngửa đầu nuốt đan dược xuống.