[Đam Mỹ] Yêu

Chương 1: Động phòng




Đêm động phòng, kẻ vừa bị đuổi ra ngoài của như y lại cố chấp mà lẻn vô một lần nữa, bởi y hiểu, hoặc là thử một lần, ít nhiều còn có thể nhìn người lần cuối, hoặc là đến chết cũng chẳng còn cơ hội.

Giữa căn phòng đỏ hoa lệ, cái sắc đỏ như tô thêm vẻ diễm lệ của hắn, cũng như dày xéo tâm can y.

" Có thể cho em nói chuyện với ngài một chút được không?"

Y ngập ngừng, giọng có phần hơi run, can đảm của y có lẽ đã đặt hết vào lần này.

Hắn không nói gì, hơi ngẩng đầu.

"Em biết là em sai" y lặng hít một hơi khí dài " em cũng hiểu em không xứng với ngài, còn cố chấp chơi thủ đoạn này là oan uổng cho ngài. Nhưng cho dù thời gian có trở về một lần nữa em cũng sẽ làm như vậy. Bởi thực sự đây là cách duy nhất để có lý do ở bên ngài. Vậy nên, em ở quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng sẽ không hối hận. Em thật sự đã yêu ngài từ rất rất lâu, kẻ như em không phải lần nào cũng có cơ hội bày ra trước mắt, em không thể không nảy lòng tham cho được, thế nên..., em..."

Tay y nắm chặt, cơ thể tự động phát run, nói y không sợ thì không đúng, y hiện tại giống như con thiêu thân đang lao vào lửa, chỉ vì bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng kia mà thiêu hủy thân mình không chút nuối tiếc.

"Nếu nói xong thì mời ngươi ra cho, ta không có tâm trạng nghe những lời vớ vẩn nực cười của ngươi." Hắn đến ngồi vào chiếc bàn giữa phòng, thản nhiên chơi đùa với chén rượu trên tay, dáng người thon dài khoác lên hỉ phục, rực rỡ tựa ngọn lửa, rọi sáng cả gian phòng, mỹ lệ, lại nguy hiểm, dẫu có báo hiệu trước nhưng vẫn không thiếu những kẻ bất chấp mà sa vào.

Y ngẩn ngơ mà ngắm nhìn người trước mặt, cố chấp mà bỏ qua ánh mắt vô tình của người, nhưng đâu dễ, sắc đỏ nóng rực còn chẳng thể hòa tan cái băng lãnh ấy, thì bản thân y còn có cơ hội nào cơ chứ.

Y tuyệt vọng, thật sự quá bất lực rồi, mười năm theo đuổi không có kết quả, trong bước đường cùng lại có cơ hội bày ra trước mắt, như con bạc điên cuồng mà đánh đổi cả đời, chỉ cầu một lần thắng lợi.

Nhưng giờ đây, y lại sợ, bởi y hiểu tính cách của người trước mặt, hắn nhất định không giết y, thà rằng như vậy còn khiến y mừng rỡ hơn, mà cái cảnh tượng có thể xảy ra nhất là hắn sẽ biến mất mà chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa, đây mới là cảnh tượng y lo sợ ngày đêm. Nếu nó thật sự xảy ra, thì mọi việc y làm có nghĩa lý gì, không phải trông nó quá nực cười sao. Sợ hắn cưới người ta, lại may mắn đối phương đã có người trong lòng, đồng ý tráo thân phận, vui mừng mà lên xe hoa bái đường cùng hắn, nhưng đến khi cái niềm vui giả tưởng được thuê dệt từ một lý trí của kẻ gần như sắp hóa điên đột nhiên tỉnh táo lại, thì cũng như trăng dưới nước, hoa trong gương. Hiện thực tàn nhẫn xoay tròn một vòng, đâu lại về đấy, dây tơ hồng vốn đã định là không thể nối, cố cột vào cũng sẽ như mối tơ vò mà thôi, chẳng có nghĩa lý gì cả.

Như có thứ gì đó lôi kéo y. Kéo lấy tay áo hắn, dù hắn có xem y như tiện nhân thấp kém y cũng sẽ cam lòng.

"Em từ nhỏ đã tầm thường, không có thiên phú gì đặc biệt. Em chỉ có thể nấu ăn, chỉ có thể giặt đồ, quét dọn, nhưng em rất khỏe mạnh, việc cực nhọc gì em cũng đều có thể làm, em sẽ ngoan, sẽ không đòi hỏi gì, người không cần phải quan tâm em, không cần nghĩ về em, cũng không cần danh phận, chỉ cần cho phép em được ở bên người, có được không? Xin người đừng đuổi em đi, làm ơn."

Ánh đèn cầy mờ ảo soi rọi nét mặt y. Bi thương ẩn hiện, tình ý nồng sâu.

Y vươn tay cầm lấy bình rượu, nghiêng mình rót đầy hai chung.

"Đám cưới không thể thiếu rượu giao bôi được, ngài uống với em được không?"

Y vươn tay đưa chung rượu trước mặt người, nở nụ cười mà y cho là đẹp nhất, tiếc là cười mà như khóc, gương mắt vốn bình thường, sao có thể hiện ra phong thái của mỹ nhân.

Hắn vươn tay cầm, ánh đèn mờ không soi rõ nét cười trên đôi mắt y.

Tách... tách...

Y nhắm chặt mắt, mùi rượu thoang thoảng nhẹ vờn qua mũi, hình như y say rồi, chỉ khi say thì cảm xúc mới có thể phát tiết, mới có thể nồng đậm đến vậy, thế nên giờ tim y rất đau, cả người đều đau, hình như hồn y đang vỡ tan thành vụn nhỏ mất rồi.

"Một chung rượu chắc không đủ rửa sạch sự ti tiện của ngươi. Những thứ ngươi chạm vào đều khiến ta buồn nôn. Ít phút của ngươi cũng dài thật."

Hắn cười nhưng tâm lại không cười, giọng lại lạnh băng, tàn nhẫn khoét nát tâm y.

"Có lẽ, đúng như lời người, em..., xin người lượng thứ, em đã làm phiền người rồi."

Y gượng cười, bước nhanh ra khỏi căn phòng đỏ rực ấy.

Đây là con đường mà y đã lựa chọn cũng là con đường duy nhất để y có thể đuổi theo người. Y không thể quay đầu, chỉ còn cách bước tiếp.

Y bỗng nhiên lại muốn uống rượu.