[Đam Mỹ] Tướng Quân

Chương 4




Editor: Mễ Chi

Trận đánh diễn ra trong năm năm, rối cuộc cũng đánh bại Bắc Địch, làm Bạch Địch không ngóc đầu lên nổi.

Bắc Địch giao thư, phái đặc phái viên cùng vài vị tướng quân đi tới kinh thành, hoàng đế đại duyệt, Trình Viên vừa hay lập công lớn, liền được phong tướng quân. Quyền thế tuy không bằng Dương Tiêu Vân hay Mục Nhiên, nhưng bất quá cũng không thấp, được hoàng đế ban phủ đệ ngay bên cạnh Tĩnh Vương phủ.

Mà hoàng đế cũng đi tới Trình Viên khánh công yến, xem ra vị tân tướng quân này rất được coi trọng.

*Trình Viên khánh công yến: yến tiệc mừng công trạng của Trình Viên.

Trình Viên chán ghét Mục Nhiên, nhưng rốt cuộc hoàng đế cũng sẽ trình diện, cho nên vẫn phát thiệp đi.

Tĩnh vương gia đương nhiên tới Trình Viên khánh công yến.

Hiện giờ Tĩnh vương gia đã không phải Tĩnh vương gia trước kia, tính tình nhìn qua tuy là không thay đổi, thực tế lại là từ mềm yếu trở nên điềm đạm. Huống chi ở đình tham gia bày mưu, coi như là mệnh quan triều đình, những cái đó khẳng định không thể khua môi múa mép nói bậy.

Trình Viên là từ Tĩnh vương phủ ra, dù là tướng quân vẫn như cũ cảm thấy mình là người của Tĩnh Vương phủ, cho nên vị trí thủ vị cho Tĩnh vương gia ngồi. Hắn khiêm tốn ngồi một bên, lại ngồi cạnh Dương Tiêu Vân.

Thời điểm hoàng đế đến, đủ loại quan lại ngồi ở giữa đều đứng dậy nghênh đón. Hoàng đế nói miễn lệ, ngồi bên trái Tĩnh vương gia, uống vài chén rượu, nói mấy câu, lại đi.

Dương Tiêu Vân nghe thấy có người nhỏ giọng nghị luận, nói cái gì Tĩnh vương gia ở triều đình tham mưu sai sự tuy rằng không quan trọng, cơ mà Hoàng đế bệ hạ lại đãi hắn cực tốt.

Trình Viên cũng nghe thấy, híp mắt cười, cười đến giống một thế miêu.

Quan lại thấy Hoàng đế thế này Trình Viên thế kia kính trọng Tĩnh vương gia, một đám đứng dậy đi kính Tĩnh vương gia rượu, ít nhiều có chút ý tứ nịnh bợ.

Trình Viên ở một bên nhìn, trong lòng cười lạnh. Mà Dương Tiêu Vân ở một bên không nói gì, hắn biết Tĩnh vương gia là người thế nào, nịnh bợ căn bản không có cửa.

Mục Nhiên cũng đứng dậy đi kính Tĩnh vương gia rượu, Trình Viên có chút lo lắng nhìn về phía Tĩnh vương gia.

Dương Tiêu Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ Trình Viên tay, thấp giọng nói, "Không cần lo lắng, hiện giờ Tĩnh vương gia không sợ hắn.".

Quả thực, Tĩnh vương gia thấy Mục Nhiên cho hắn kính rượu chỉ cười cười, uống một ngụm rượu, một câu cũng không nói, ý tứ của hắn xem như đã rõ.

Mục Nhiên chỉ có thể ngượng ngùng, tiếp theo tới chỗ Trình Viên chúc mừng, Trình Viên cũng một ngụm uống cạn, trong ánh mắt có chút chán ghét, có chút lạnh lùng. Mà Mục Nhiên lại tựa hồ không chú ý tới ánh mắt của Trình Viên, lo mình có biểu hiện gì không tốt. Hắn cùng vài vị bạn tốt uống rượu xong lại về vị trí của mình, lơ đãng uống rượu, có người chào hỏi liền làm hắn giật mình.

Có người thầm thì nói, Mục tướng quân gần đây tìm những người bạn tốt lấy lại đồ vật trước đây Tĩnh vương gia từng đưng. Nhiều năm như vậy còn ai tìm được nha, huống chi lần này đồ vật giao ra thật không có lý.

Dương Tiêu Vân một bên uống rượu, một bên nghe những người kia uống rượu bát quái, nghĩ thầm Mục Nhiên này không coi ai ra gì như vậy, sau nhiều năm rốt cuộc đã chịu báo ứng. Đồng thời cũng cảm thấy cao hứng thấy Tĩnh vương gia không thèm nhìn hắn, Trình Viên cũng không cần lo Tĩnh vương gia bị khi dễ, có thể suy nghĩ cho sự tình của mình nhiều hơn.

Tĩnh vương gia mới ngồi vào buổi tiệc được một nửa đã đứng dậy đii, nói với Trình Viên phải về nhà xem thê tử thế nào.

Trình Viên đứng dậy muốn đưa Tĩnh vương gia đến Vương gia phủ đại môn, nghĩ lại thấy tướng quân phủ còn nhiều khách như vậy suy cho cùng cũng không thể lưu lại Vương gia phủ, đành xoay người trở về.

Nào biết quay người lại liền thấy Mục Nhiên đứng ở ngoài Vương gia phủ vẻ mặt cô quạnh nhìn Tĩnh vương gia. Nhìn tâm hắn có chút hốt hoảng, lại có chút thê lương tới đáng thương.

Trình Viên nhớ tới thời điểm trước kia Tĩnh vương gia đối xử tốt với Mục Nhiên, sợ là so với bây giờ Mục Nhiên còn bi thảm hơn nhiều, hắn mở miệng châm chọc nói, "Nha, không biết Mục tướng quân tại sao ra ngoài đây? Chẳng lẽ là rượu của tướng quân phủ không hợp khẩu vị?".

Trình Viên cho rằng Mục Nhiên sẽ cãi lại, phải biết rằng Mục Nhiên kia há mồm luôn luôn nói lời ác độc. Nào biết hôm nay Mục Nhiên dường như thay đổi, thấy Tĩnh vương gia vào vương phủ, vương phủ đại môn đóng, liền thượng cỗ kiệu đi rồi.

Trình Viên chợt để ý, cỗ kiệu này của Mục Nhiên là ngừng bên ngoài Tĩnh Vương phủ.

Dương Tiêu Vân cùng vài vị tướng quân đi ỷ thúy lâu uống rượu.

Có tướng quân oán giận nói, Mục lão đại thật là không đủ ý tứ, đưa ra đi đồ vật rồi cư nhiên muốn lấy về, là sao đây?

Có người cười nhẹ nói, trước kia hắn tới tìm ta vài lần, những thứ đó chưa từng để trong mắt, hiện giờ lại hóa bảo bối.

Có người cảm kích nói, trước kia thật khác bây giờ, trước là Tĩnh vương gia xem hắn như bảo bối, thứ gì trong phủ đều đưa hắn, hiện giờ lại là Tĩnh vương gia không mảy may để ý, hắn cũng chỉ có thể đem đồ vật trước kia niệm tưởng, thật là số mệnh thay nhau luận chuyển nha, ha hả.

Ngữ khí kia mang theo ba phần vui sướng khi thấy người gặp họa.

Dương Tiêu Vân yên lặng nghe, Tĩnh vương gia đưa Mục Nhiên thứ gì hắn còn rõ ràng hơn. Vì mỗi lần Tĩnh vương gia đem thứ tốt trong phủ đi, Trình Viên đều tới tìm mình tố khổ, mỗi câu Trình Viên nói hắn đều nhớ kỹ.

Ngày mai viết đơn xin Tĩnh vương gia đưa đồ cho hắn đi, Dương Tiêu Vân nghĩ, Mục Nhiên này si ngốc đến mức bỏ đá xuống giếng những cũng không đến nỗi quá bỉ ổi.

Ngày hôm sau Dương Tiêu Vân đem đơn đưa cho Mục Nhiên, Mục Nhiên xưa nay vốn mặt dày không ai bì nổi lúc này lại mang theo lòng biết ơn chân thành, một huynh hai huynh kêu đến hảo hảo, oán khí trước kia cũng không còn thấy.

Dương Tiêu Vân chỉ cảm thấy buồn cười, lại có chút đáng tiếc, sau đó xin miễn thỉnh cầu lưu lại dùng cơm của Mục Nhiên, trở về tướng quân phủ của mình.

Về đến tướng quân phỉ, liền nói Trình tướng quân đã đợi hồi lâu, đang ở trong đại sảnh chờ.

Dương Tiêu Vân vội vàng đi vào, quả thực thấy chỉ miêu kia chờ đến không còn chút kiên nhẫn nào, lôi hắn kéo về phía bồn hoa nơi đại sảnh.

"Tới làm gì vậy? Ăn cơm chưa?" Dương Tiêu Vân cười hỏi, liếc mắt một cái liền thấy đặt trên bàn bên cạnh là mấy bức họa, nghĩ thầm chỉ miêu từ khi nào hiểu lễ nghĩa, lại khách khí với mình như vậy.

Cơ mà Trình Viên cũng không phải là khách khí, thấy hắn liền oán giận nói, "Ta chờ ngươi đã lâu, ăn cơm thôi ăn cơm thôi."

Chờ đến khi ăn xong, hai người ở trong hoa viên nói chuyện phiếm, Dương Tiêu Vân mới phát hiện là tự mình đa nghĩ.

Bức họa không phải cho hắn, mà Trình Viên chuẩn bị đưa Tĩnh vương gia.

Dương Tiêu Vân nghe xong chỉ có thể cười mình ngu dại, bất quá không lộ ra nửa phần cảm xúc, tiếp tục cùng Trình Viên cười nói.

Đến cuối, Trình Viên mới có chút đỏ mặt mở miệng, "Nghe nói Dương đại ca có một bức tiền triều đại họa, không biết có thể bán cho ta hay không. Bức họa kia vốn cũng là của Vương gia, khi đó Vương gia vì tặng Mục tướng quân một khối hảo ngọc bội nên mới đau lòng bán đi..."

Dương Tiêu Vân có chút chua xót hồi tưởng, kỳ thật hắn cũng thực thích bức họa, nhưng vì Trình Viên, hắn thế nào cũng được. Huống chi, đây là lần đầu tiên Trình Viên tìm đến hắn muốn mua một thứ.

Nén lại cảm xúc, Dương Tiêu Vân còn mang theo ý cười nói, "Không phải chỉ là một bức họa sao, ta là người chuyên mang binh đánh giặc làm sao hiểu, ngươi thích liền có thể cầm đi, huống chi còn là Tĩnh vương gia.". Truyện Mỹ Thực

Trình Viên mặt càng đỏ hơn, có chút lớn tiếng nói, "Ta biết Dương đại ca là hiểu điều này, Dương đại ca vẫn luôn là văn võ toàn tài."

Nghe thấy người mình thích khích lệ chính mình, ai đều sẽ cao hứng. Dương Tiêu Vân không thoải mái tâm tình cũng tốt hơn, trêu đùa Trình Viên.

Trình Viên dù là trước kia hay bây giờ vẫn là như vậy, lộng hành được vài câu rồi lại ngượng ngùng.

Trình Viên hưng phấn cầm bức họa đi, phía sau để lại Dương Tiêu Vân tự cười giễu, không biết khi nào mới dám đem tâm tình thổ lộ với đối phương.

Tới tối, Trình Viên khóc lóc tới tìm Dương Tiêu Vân.

Dương Tiêu Vân thấy Trình Viên như vậy vội hỏi, "Nha, sao vậy, ai khi dễ ngươi, nói cho ca ca, ca ca ta đi thiến hắn.''

Trình Viên phiền muộn nói, "Ta hôm nay đi thổ lộ với người ta thích, nhưng hắn lại không thích ta."

Vừa nghe Dương Tiêu Vân liền hiểu, khó trách Trình Viên sưu tầm mấy bức họa, e là cầm đi thổ lộ với Tĩnh vương gia.

Dương Tiêu Vân cũng biết, Trình Viên lần này yêu thầm không có kết quả. Tĩnh vương gia nhát người như vậy, mấy năm nay lại vì Mục Nhiên đào tim đào phổi, cuối cùng cái gì cũng không nhận được, trái tim sớm trở nên băng giá. Ở phương diện tình cảm cảm thấy khiếp đảm, không nghĩ sẽ tiếp tục lần nữa. Mà Trình Viên và hắn cùng nhau lớn lên, so tình cảm huynh đệ còn tốt hơn, nào có khả năng đột nhiên biến thành loại quan hệ khác, Tĩnh vương gia đương nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Trình Viên quấn lấy Dương Tiêu Vân đòi bồi rượu giải sầu, Dương Tiêu Vân cũng liều mình chiều ý hắn.

Uống đến chuếnh choáng say, Dương Tiêu Vân đột nhiên dừng an ủi Trình Viên, mà hỏi hắn, "Ngươi còn nhớ ta có nói qua, là thích một nam tử đi?"

Trình Viên có chút nghi hoặc, uống rượu xong cũng khiến đầu óc trì trệ hơn, "Ngươi nói, nếu ngươi thích thượng một nam nhân, ngươi sẽ đối tốt với hắn cả đời."

Dương Tiêu Vân cười cười nói, "Ngươi muốn biết người đó là ai hay không?"

Cặp mắt tròn xoe của Trình Viên lập tức phát sáng, vội hỏi, "Là ai? Tính tình thế nào? Lớn lên ở đâu?"

Dương Tiêu Vân nhìn Trình Viên nói, "Người nọ nha, ngày thường hung dữ thật sự, nhưng chỉ có người hiểu hắn mới biết hắn là miệng dao găm tâm bồ tát, động tới liền nanh vuốt vũ trảo, giống y hệt mèo hoang. Lớn lên nha, hắc hắc..."

Trình Viên nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rì rì nói, "Ta cảm thấy cứ thế nào ấy, nghe quen quá. Ách, giống như Tĩnh vương gia từng nói qua, cơ mà nói tới ai thì ta nhớ không rõ."

Dương Tiêu Vân cười hỏi, "Đoán không được đi? Vẫn là ta nói cho ngươi biết nha."

Trình Viên thấy không cần suy nghĩ, lỗ tai thỏ vểnh lên, sát lại người Dương Tiêu Vân.

Dương Tiêu Vân nhích tới gần Trình Viên, trên người hắn nhàn nhạt hương bạch đàn, thập phần dễ ngửi. Hắn hít một hơi thật sâu mới nhẹ nhàng ghé tai Trình Viên nói một cái tên.

Trình Viên sau khi nghe được cái tên, không nhịn được mà bật cười nói, "Nguyên lai là hắn nha, hắn chính là..."

Câu nói kế tiếp Trình Viên chưa kịp thốt ra, bởi vì rốt cuộc hắn cũng phản ứng lại, mặt lập tức biến đủ, nhảy dựng lên chạy ra ngoài.

Dương Tiêu Vân thấy Trình Viên thất thần chạy, thiếu chút nữa đâm vào cây cột gỗ liền bật cười, không biết về sau Trình Viên trốn hắn ra sao.