[Đam Mỹ] Thằng Ngốc

Chương 63:Quá khứ (2)




Năm tháng của tuổi thanh xuân, qua đi để lại nhiều kỉ niệm cho mỗi người, vui buồn lẫn lộn tạo nên một kí ức khó phai. Dì Linh cùng hai người kia cũng từng có một thời vui vẻ ấy, nhưng mà cuối cùng nụ cười còn chưa giữ được bao lâu thì sóng gió đã ập đến với Lâm Phong cùng Dĩ Anh.

Dì Linh không nhìn Lâm Hàn, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn vào hộp gỗ cũ kĩ kia, chầm chậm kể lại chuyện xưa.

\- Nhà họ Hứa từ xưa đã nổi tiếng về độ giàu có\, công ty Hứa thị từ xưa đến nay vẫn là một công ty lớn có tiếng ở Bắc Kinh\. Lâm Phong năm ấy là một đại thiếu gia vạn người mê\, nhưng không vì thế mà Lâm Phong tỏ vẻ kiêu ngạo với mọi người\. Tôi từ nhỏ đã đi theo ông chủ\, vì cùng bằng tuổi nhau\. Cho nên ông chủ đã xin cha mẹ cho tôi đi học chung với ngài ấy

 
 
Nhắc đến người chủ quá cố cũng như là người bạn thân của mình, dì Linh hai mắt đã ngập nước, giọng nói nghẹn ngào tiếp tục kể.

\- Bước vào cấp ba\, Lâm Phong lần đầu tiên gặp được Dĩ Anh liền một mực hướng trái tim về cậu học sinh khoá dưới có gia cảnh nghèo nàn kia\. Dĩ Anh cả người nhỏ nhắn\, mặt mũi cũng không được hoàn hảo\, tính tình lại rất nhút nhát\.\.\.nhưng mà ông chủ vẫn rất si mê cậu ấy\.

Lâm Hàn giờ đây như chợt hiểu....Hoá ra, cha hắn và người đàn ông kia đã quen nhau từ trước.

Hắn lặng im không nói, vẻ mặt nghiêm lại một mực muốn nghe hết câu chuyện.

 
 
Dì Linh thở một hơi dài, chuyện quá khứ bà là người bất lực đứng chứng kiến ba người bọn họ tự dằn vặt nhau. Trái tim cũng co thắt lại.

\- Mất gần ba tháng Lâm Phong cùng Dĩ Anh đã đến được với nhau\, ông chủ rất thương người yêu của mình\. Dĩ Anh rất nhút nhát và hay tự ti\, ông chủ sẽ ở sau bảo vệ cậu ấy khỏi những lời nói xấu của những người trong trường\. Dĩ Anh sống với bà ngoại của mình\, Lâm Phong ngày ngày sẽ mua thật nhiều đồ ngon đến lấy lòng bà ấy\. Chỉ cần người kia cười\, Lâm Phong sẽ vui\, người kia giận dỗi\. Ông chủ sẽ mất hết một ngày để suy nghĩ phải làm thế nào dỗ dành cậu ấy\.\.\.\.\. Mà Dĩ Anh cũng biết ông chủ thích gì\, muốn gì\.\.\. tính cách như thế nào\. Cho nên mặc dù  hoàn cảnh hai người trái ngược nhau\, nhưng tình cảm lại rất hoà hợp\.\.\. Chỉ là mọi chuyện sẽ không có gì nếu như nhà họ Khánh muốn kết giao với nhà họ Hứa\, và Khánh Viên đột nhiên nhảy vào giữa hai người bọn họ\.

Hứa Lâm Hàn chợt hỏi.

\- Mẹ tôi đã làm gì???

Dì Linh lúc này đưa đôi mắt đã đỏ sang nhìn Lâm Hàn, dùng bàn tay mình vuốt nhẹ lên má hắn. Xem hắn như đứa con trai của mình, vừa dịu dàng cảm nhận hơi ấm từ má phải, vừa từ từ kể.

\- Hứa gia và Khánh gia vốn dĩ có quan hệ từ trước\, nhưng mà mãi đến khi ông chủ học đại học năm ba lão gia Hứa Huỳnh mới sắp đặt hôn sự cho ông chủ cùng Khánh Viên\.

\- Tức là mẹ và cha kết hôn theo sắp đặt??

Dì Linh lắc đầu phủ nhận câu nói của Lâm Hàn, nhớ đến quá khứ trước kia, lần này dì Linh thật sự rơi lệ, nghẹn ngào kể.

\- Khánh Viên yêu Lâm Phong\, nhưng mà Lâm Phong thì trong tim chỉ có mình Dĩ Anh\, cho nên sau khi nghe đến việc mình bị sắp đặt vào một hôn sự không tình yêu\. Lâm Phong lập tức chống đối quyết liệt\. Mà thời đó\, lão gia Lâm Huỳnh cùng những người trong gia tộc rất cổ hũ\. Nếu để lão gia biết được chuyện đứa con trai độc tôn của mình đi yêu nam nhân\. Bảo đảm sẽ có chuyện lớn\, cho nên Lâm Huỳnh vẫn chưa dám công khai mình là người đồng tính cho gia tộc nghe\. Mà Khánh Viên đã lợi dụng điểm này để uy hiếp Dĩ Anh\.

\- Mẹ tôi đã làm gì??

Vừa nghe đến việc người mẹ của mình nhúng tay vào việc này, Lâm Hàn ngồi thẳng người tra hỏi.  Dì Linh nhìn thái độ của hắn cũng không có giận, tiếp tục kể.

 
 
\- Mẹ cậu đến gặp Dĩ Anh\, nói về gia thế của nhà họ Hứa lớn thế nào\, lão gia kì thị đồng tính ra sao\. Khánh Viên còn nói\, nếu như Lâm Phong quen Dĩ Anh thì ông chủ sẽ thành một con người trắng tay\, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa\.\.\.\. và bị tước luôn quyền thừa kế\.

 
 
\- Tại sao bà biết chuyện này??

\- Năm cậu tròn ba tuổi\, chính miệng Khánh Viên gọi điện thoại với mẹ của cô ấy kể về vụ việc này\. Tôi vô tình dọn dẹp đi ngang qua phòng thì nghe được\.

\- Vậy người đó phản ứng như thế nào??

Khuôn mặt Dĩ Anh từ từ hiện ra trong trí nhớ của bà. Nụ cười đau thương lộ trên khuôn mặt gầy yếu năm xưa khiến nước mắt lại rơi nhiều hơn. Phải mất một lúc lâu, bà mới có thể kể tiếp.

\- Ban đầu Dĩ Anh không đồng ý\, cậu ấy tuyên bố với Khánh Viên rằng nếu Lâm Phong không còn là một thiếu gia nữa\, cậu ấy vẫn sẽ chọn ở bên ông chủ\. Dĩ Anh không thể sống thiếu Lâm Phong được\.\.\.\. chỉ là lời tuyên bố ấy chưa nói được bao lâu\, tầm ba tháng sau\. Khánh Viên quả thực về nói chuyện này với lão gia\, chọc cho ông cụ nổi điên lập tức gọi người kéo Lâm Phong trở về nhà chính\, tìm mọi cách chặt đứt liên hệ giữa hai người bọn họ\. Không những thế ông ấy còn đến tận nhà của Dĩ Anh gây sức ép cho cậu\, còn bịa ra chuyện Lâm Phong đã đồng ý kết hôn với Khánh Viên\.\.\.\. mục đích là để cậu ấy chết tâm\.

Lâm Hàn nghe đến đây, quả thực không thể ngờ rằng trong tình yêu, cha hắn cũng đã chịu nhiều đau khổ đến thế nào. Giờ đây, hắn có thể hiểu vì sao cha hắn dù có chết vẫn muốn mộ mình xây cạnh mộ người đàn ông kia.

\- Người đàn ông tên Dĩ Anh đó có tin chuyện này không?

Dì Linh lắc đầu, nét mặt nhiều nếp nhăn giãn ra một chút. Khuôn mặt như chứa nhiều niềm tin kể về sự kiên cường của Dĩ Anh.

\- Cậu ấy không tin\, ngày ngày vẫn tiếp tục trông ngóng Lâm Phong quay trở lại\. Mà bên này ông chủ sau hơn vài tháng bị cấm cửa\, cuối cùng cũng có thể trốn thoát khỏi Hứa Gia\, dẫn theo Dĩ Anh chạy về phía Quảng Châu lẫn trốn sự truy lùng của những người kia\. Thời gian đó hai người sống thế nào thì tôi không rõ\, nhưng mà đến đêm giao thừa\. Khánh Viên không hiểu vì sao có thể tìm đến chỗ của cả hai đang ở\, cấp báo với Lâm Phong tin Lão gia bị suy thận\, đang trong tình trạng nguy kịch\. Cô ấy nói ông chủ phải mau về ngay\.

Cuộc đời quả thật rất nhiều chuyện không ai ngờ hết được. Mỗi người một câu chuyện, người ngoài nếu không tìm hiểu sâu sẽ không thể hiểu được hết

Giờ đây khi Lâm Hàn dần dần dấn sâu vào mọi chuyện, hắn mới nhận ra rằng.... thì ra đúng như lời dì Linh nói, hắn chỉ là người ngoài.

\- Cậu biết không\, nghe tin cha mình bị bệnh\. Lâm Phong bỏ về Bắc Kinh mà không nói trước cho Dĩ Anh một tiếng\.\.\. cứ thế mà đi thôi\. Lâm Phong khi vừa về đến nơi còn phải chăm sóc cha\. Thận thời đó khó kiếm\, dù có tiền nhưng chắc gì đã có người chấp nhận bán đi một phần nội tạng trong cơ thể\. Biết mình khó sống nổi\, Hứa lão gia đã nói ra di nguyện của mình\. Đó chính là mong muốn ông chủ cùng Khánh Viên kết hôn\, tiếp quản công ty\. Khi nào sinh ra một đứa con trai nối dõi tông đường\. Ông chủ muốn quen nam hay nữ\, ly hôn hay không cũng được\.

Lâm Hàn không thể tin nổi, ông nội chỉ vì việc nối dõi tông đường mà lại có thể chia cắt được hạnh phúc của người khác. Hắn càng nghe càng mơ hồ, âm thanh dì Linh nói bên tai càng nghe càng khiến hắn nhớ rõ từng câu từng chữ

\- Vậy cha tôi đã đồng ý sao?? Ông ấy không phản kháng lại nữa hả?

Dì Linh gật đầu, dùng tay gạt đi nước mắt. Miệng đắng chát kể tiếp.

\- Lâm Phong cũng vì chữ hiếu mà ngồi bên cạnh giường của cha mình chấp thuận di nguyện này\. Ông chủ định chỉ kết hôn ba năm để kiếm một đứa con rồi thì sau đó sẽ ly hôn\. Nào ngờ lúc Lâm Phong đồng ý lời của cha mình thì Dĩ Anh không biết vì lí do gì xuất hiện ở phòng bệnh\, những lời người kia nói\. Cậu ấy đều nghe được hết\.

Lâm Hàn tò mò cứ nghĩ người kia sẽ không chịu buông tay cha mình, nhưng lời tiếp theo dì Linh nói ra khiến hắn không thể tin được.

\- Dĩ Anh kể từ ngày đó cũng biến mất không để lại một tung tích gì\, chỉ là qua một tuần sau\. Trưởng khoa bệnh viện có đến phòng của lão gia thông báo rằng có người tình nguyện hiến thận cho ông ấy mà không muốn nhận bất cứ đồng nào\. Người kia chỉ có một yêu cầu đó chính là hãy giấu danh tính của họ đi\. Cứ như thế\, Hứa lão gia lại có thể sống thêm được gần mười năm tại dương thế\.