Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 38




Lời này của Cố Kiến Thâm, nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ sẽ bị dọa đến tè ra quần.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ trầm ngâm một lúc, đánh nhịp nói: “Được thôi.”

Hai vị đại lão qua loa quyết định như vậy. Trong hoàng cung, lão hôn quân vẫn chờ mỹ nhân tới cửa còn không biết mình trêu chọc cái gì …

Cố Kiến Thâm vỗ vỗ bên giường nói: “Mau tới ngủ.”

Thẩm Thanh Huyền cởi áo ngoài, đưa tay chạm vào trâm cài tóc …

Cố Kiến Thâm bỗng dưng hưng phấn: “Đừng nhúc nhích.”

Thẩm Thanh Huyền quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Cố Kiến Thâm xuống giường, cười híp mắt đi đến trước mặt y: “Ta chải đầu cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Y ngồi ở trước gương, chải mái tóc của nữ tử vẫn chưa xuất giá, vốn đã là mỹ mạo, dưới ánh trăng mỏng manh càng thêm nhu hòa động lòng người.

Cố Kiến Thâm đứng phía sau y, nhìn người trong gương, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Tuy còn chưa thành thân, nhưng hiện tại bọn họ thật giống vô số đôi vợ chồng trên thế gian này … Bóng đêm mông lung, thê tử dỡ búi tóc, trượng phu giúp nàng chải đầu, thân mật lưu luyến tới cỡ nào.

Đáng thương thay Thẩm Thanh Huyền vừa khoát tay, giấc mộng đẹp của Cố Kiến Thâm  liền tỉnh.

Cố Kiến Thâm bất mãn nói: “Linh khí không nên lãng phí ở nơi thế này.”

Tóc dài đã xõa trên lưng, Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta thích.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi để ta chải đầu cho ngươi không được sao?”

“Xin lỗi,” Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Không có nhiệm vụ này.”

Cố Kiến Thâm: “…” Ngọc giản ngu xuẩn.

Ngọc giản nằm không cũng trúng đạn run lẩy bẩy: Thật sợ hãi, thật kinh sợ, muốn ôm một cái mới có thể không khóc QAQ!

Tuy rằng không thể chải đầu cho “tiểu thê tử”, nhưng dù thế nào Cố Kiến Thâm vẫn được hưởng thụ ôm “vợ yêu” ngủ, tuy rằng “vợ yêu” không cho hôn cũng không cho chạm …

Đối với Cố Kiến Thâm, thay đổi triều đại thực sự không phải việc khó.

Nếu hoàng đế là minh quân, hắn còn có thể do dự một chút, nhưng đây lại là một hôn quân.

Lại nói, nếu là minh quân thì sao có thể làm ra chuyện hoang đường “ép cưới” con gái của trọng thần triều đình.

Bất kể thế nào Thẩm Quốc Công cũng là cánh tay đắc lực, nắm quân quyền trong tay, nếu hơi có đầu óc thì hoàng đế sẽ không tùy tiện vì một bài thơ mà muốn con gái bảo bối của người ta.

Dù sao lấy thân phận của Thẩm Thanh Thanh, hoàn toàn có thể trở thành hoàng hậu của một hoàng đế trẻ tuổi.

Bây giờ thánh thượng tuổi tác đã tầm này … Thực sự là muốn làm người ta tức chết!

Thế nhưng thế gian này lại thi hành “quân muốn thần chết, thần không thể không chết”, cả nhà Thẩm Quốc Công trung liệt, dù trong lòng phẫn uất với hoàng đế, cũng không dám kháng chỉ không tuân theo.

Huống chi Thẩm gia cũng có kẻ địch ở bên ngoài, cái gọi là cây lớn thì đón gió to, hoàng đế ngu muội không lo việc nước, ngược lại sẽ khiến những người khác như hổ rình mồi, chờ chia một chén canh.

Cân nhắc thật kĩ, Thẩm Quốc Công chỉ có thể tiếp chỉ, đồng thời cảm tạ ân đức mà đưa con gái vào trong cung.

Đừng nói những người khác, ngay cả Thẩm Thanh Huyền cũng nghĩ như vậy, cho nên y mới đồng ý để Cố Kiến Thâm thay đổi triều đại.

Hai người bọn họ vất vả hạ phàm một chuyến, thấy mọi việc đã sắp thành, sao có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Nếu lão hoàng đế đã làm đủ rồi, vậy thì xuống dưới nghỉ ngơi đi.

Tính toán xong xuôi hết rồi, ai ngờ người nhà họ Thẩm lại làm Thẩm Thanh Huyền trở tay không kịp.

Ban đêm, Thẩm Thanh Huyền đang ngủ say, Cố Kiến Thâm đột nhiên nói: “Có người đến.”

Thẩm Thanh Huyền đột nhiên mở mắt ra, y cũng cảm nhận được.

Cố Kiến Thâm đã quen cửa quen nẻo, trở mình trốn xuống dưới gầm giường.

Thẩm Thanh Huyền nhanh chóng thu dọn giả vờ ngủ.

Nghe tiếng bước chân, hẳn là Lý thị … Thẩm Thanh Huyền không biết vào lúc này mẫu thân tới làm gì.

Lý thị không gõ cửa, trực tiếp đi tiến vào, bà nhỏ giọng gọi: “Thanh Nhi?”

Thẩm Thanh Huyền vờ như mới tỉnh lại, mờ mịt nói: “Nương?”

Lý thị khóc đến hai mắt đều đỏ, giọng cũng khàn khàn: “Mau dậy đi … Mau mau lên …”

Thẩm Thanh Huyền không rõ vì sao: “Nương, làm sao vậy?”

Lý thị vừa nói vừa nghẹn ngào: “Con nói cho nương biết, con thật lòng muốn ở bên Cố Kiến Thâm sao?”

Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra.

Lý thị nói: “Trả lời ta.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thanh Nhi đời này không phải Cố đại ca thì sẽ không lấy chồng.”

Nước mắt của Lý Thị rơi xuống, bà nắm tay Thẩm Thanh Huyền nói: “Con gái, con đi đi… Ca ca con đã chờ bên ngoài, con đi trong đêm … Trước tiên ra thôn trang ngoài thành tạm lánh …”

Bà nói đứt quãng, Thẩm Thanh Huyền cuối cùng cũng nghe rõ.

Thánh chỉ không thể kháng, thế nhưng Thẩm Quốc Công cùng Lý thị đều không muốn đưa nàng vào cung, cho nên bọn họ quyết định đưa con gái đi …

Lý thị vừa nói vừa khóc: “Trong cung là nơi biết bao hổ báo rình rập? Con không được đi … Không được đi! Con ngoan, con yên tâm, cha con ở Nam Cương có bằng hữu tốt, chúng ta đã truyền thư cho hắn, con cùng Cố Kiến Thâm đi rồi sau này … phải sống cho thật tốt.”

Nói đến đây, vị phu nhân gầy yếu ấy đã khóc không thành tiếng.

Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, trong lúc nhất thời không nói ra được một lời.

Lý thị đã đẩy nàng ra cửa, bên ngoài hai vị ca ca Thẩm gia tự mình cưỡi ngựa, trên mặt đều là vẻ vô cùng sốt ruột.

Thẩm Thanh Huyền rốt cục hoàn hồn, y không nhịn được nói: “Nếu con đi, thánh thượng …” Nếu giả chết thì thực sự quá giả rồi, dù cho lão hoàng đế lẩm cẩm thế nào đi nữa cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Từ nay về sau phủ Quốc Công … thậm chí là tiền đồ của Thẩm Khuynh Lỗi cùng Thẩm Khuynh Tố … Đều kết thúc toàn bộ!

Không chờ y nói hết lời, Lý thị cùng hai huynh đệ Thẩm gia đồng thời nói: “Chuyện này con (muội) không cần lưu ý! Bất kể thế nào, chúng ta cũng sẽ không đưa con (muội) vào trong cung!”

Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, lời đã đến bên miệng nhưng không sao thốt được nửa câu.

Lý thị đã đẩy y lên xe ngựa, Thẩm Khuynh Lỗi cùng Thẩm Khuynh Tố không nói hai lời, đánh xe rời đi.

Trong xe ngựa, Thẩm Thanh Huyền thật lâu mới hoàn hồn … Vì “con gái”, mà người nhà này làm được tới mức vậy ư?

Lẽ nào chỉ cần y có thể hạnh phúc, bọn họ thế nào cũng không đáng kể sao?

Cố Kiến Thâm núp góc tường nghe xong, cũng nhân cơ hội trở về nơi đặt chân của mình.

Thẩm Khuynh Lỗi nửa đêm đi tìm hắn, kể lại sự việc, Cố Kiến Thâm không nói hai lời, lập tức khởi hành, mang theo Thẩm Thanh Huyền ra kinh thành.

Sau khi đi xa, Cố Kiến Thâm xuống ngựa đến xem y, Thẩm Thanh Huyền ngồi ngay ngắn trong xe, lông mày nhíu chặt.

Cố Kiến Thâm cầm tay y nói: “Yên tâm, bọn họ sẽ không sao đâu.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: “Bọn họ có kế hoạch gì?”

Cố Kiến Thâm: “Hả?”

Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Vì ta, người trong nhà đều bị liên lụy, đáng giá sao?”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười, thấp giọng nói: “Bởi vì ngươi là người nhà của bọn họ.”

Thẩm Thanh Huyền ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt Cố Kiến Thâm trở nên mềm mại, ôm y nói: “Được rồi … Sau này chắc chắn sẽ để họ hưởng một đời vinh hoa phú quý.”

Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, y tặng hắn hai chữ: “Phí lời.”

Thay đổi triều đại cũng cần có sự chuẩn bị, hai người rời kinh thành cũng sẽ dễ dàng hơn.

Vì ở trong thông trang, Thẩm Thanh Huyền chợt nảy ra ý tưởng, y nói: “Giúp ta làm nhiệm vụ cày dệt đi.” Y không thể nào nói ra được bốn chữ nam canh nam dệt kia.

Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói: “Ta giúp ngươi làm nhiệm vụ trước, ngươi lại đổi ý không giúp ta thì phải làm sao?”

Nhắc mới nhớ, nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền chỉ là nam canh nam dệt, nhiệm vụ của Cố Kiến Thâm lại là “cho một mái nhà”.

Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Ta đã bị dày vò cỡ này rồi, còn có thể không gả cho ngươi sao?”

Cố Kiến Thâm nhất thời vui vẻ: “Cũng đúng, ngươi cùng ta bỏ trốn, tất nhiên chỉ có thể gả cho ta!”