[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 7




Trên sân bóng rất ồn nhưng Bạch Khê vẫn nghe rõ lời Kiều Nhất Dã vừa nói, cậu khó tin mà há miệng thở dốc, tùy ý người đang ngồi xổm trước mặt nhìn chằm chằm hầu kết đang lên xuống của mình.

Hình như Kiều Nhất Dã hỏi có phải cậu cũng hơi thích anh không.

Cũng? Kiều Nhất Dã dùng từ “cũng” ư?

Chẳng lẽ Kiều Nhất Dã thích cậu? Đây là sự thật sao?

Trước đôi mắt chờ mong của Kiều Nhất Dã, Bạch Khê hồi hộp vò ngón tay gật đầu. Không chỉ là hơi thích mà cậu còn cực kỳ vô cùng thích Kiều Nhất Dã, cậu muốn cùng anh yêu đương chứ không phải làm bạn giường đâu.

Kiều Nhất Dã nhận được lời đáp thì kích động đến mức quỳ luôn một gối xuống, nắm lấy tay Bạch Khê hôn hôn: “Vậy chúng mình ở bên nhau được không? Khê Khê, làm bạn trai anh nhé?”

Bạch Khê không trả lời mà chỉ cúi xuống rướn sát lại gần anh, hôn nhẹ lên môi anh rồi những ngón tay chầm chậm luồn vào nắm thật chặt tay Kiều Nhất Dã.

Cậu giống như một chú mèo con liếm sữa mà vụng về thăm dò, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm chạm cánh môi anh như muốn Kiều Nhất Dã hãy mở miệng ra.

Sao còn không há miệng? Không phải hôn lưỡi là như thế này ư?

Bạch Khê nhíu mày định lùi ra thì lại bị Kiều Nhất Dã đè gáy lại mạnh mẽ hôn sâu, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng ồn ào thì cậu mới nhớ ra họ đang ở sân bóng, hai tai đỏ bừng vội đẩy anh tránh đi.

“Bạn trai.” Sau khi thả người Kiều Nhất Dã vẫn chưa buông tha mà tiến sát đến bên tai cậu gọi. Giọng gió nhẹ nhàng làm cho vành tai Bạch Khê ngưa ngứa, tim đập nhanh đến mức giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Còn chưa hoàn toàn tiêu hóa việc cậu và anh đã thực sự bên nhau thì Bạch Khê đã lơ mơ bị anh dắt đi, “Giới thiệu lại một chút, đây là Bạch Khê, bạn trai của tao.” Quay đầu thấy cậu vẫn còn đang ngẩn người thì anh không khỏi mỉm cười, “Vừa mới ở bên nhau.”

Đang nói chuyện với bạn thì Kiều Nhất Dã bỗng cảm thấy Bạch Khê lặng lẽ siết chặt nắm tay của hai người. Bạn trai anh đã hoàn hồn rồi, đang nhìn anh chăm chú với đôi mắt sáng trong.

Thật ngoan.

Kiều Nhất Dã không nhịn được mà cúi đầu xuống, giơ tay lên che rồi lại cho bạn trai nhỏ của anh một nụ hôn ngọt dính.

Anh hận không thể về nhà ngay lập tức để nuốt luôn bạn trai anh vào bụng, tiếc là lại bị đám bạn bè chết tiệt này ngăn cản bắt mời khách.

Đến khi về tới nhà đã là chín giờ hơn.

Không chịu nổi cả người ám mùi lẩu nên Bạch Khê vừa về đã đi lấy quần áo muốn tắm rửa, vừa quay đầu thì thấy Kiều Nhất Dã chống ở cửa phòng tắm không cho cậu đóng cửa, thế là đành mềm giọng đẩy anh ra: “Mau ra ngoài.”

Y như một con mèo nhỏ đang gãi trước ngực anh vậy, Kiều Nhất Dã cười một tiếng xấu xa rồi tóm lấy tay cậu liếm liếm: “Chậm lắm, cùng làm đi.” Không cho Bạch Khê có cơ hội từ chối, anh nhanh tay bế người ta đặt ngồi lên trên bồn rửa mặt, vừa hôn vừa lột sạch cậu.

“Từ từ!” Thừa dịp tách ra giữa môi hôn, Bạch Khê vội vàng che cái miệng lại đang định dán đến của Kiều Nhất Dã, “Tắm trước đã.”

Kiều Nhất Dã nhìn lướt qua chai sữa tắm màu trắng, nở một nụ cười ẩn ý rồi bế cậu xuống sàn.

Ngay sau đó Bạch Khê đã hiểu ra.

Nước ấm chảy xuôi từ đỉnh đầu cậu, hai tay cậu ghì trên lớp gạch men sứ vương đầy hơi nước, người phía sau thì ra sức cày cấy. Sữa tắm màu trắng đục chầm chậm chảy ra từ hậu huyệt, tích thành một vũng nhỏ trên sàn gạch sứ màu đen tuyền.

“Khê Khê…” Kiều Nhất Dã gặm cắn vành tai cậu, thân dưới càng lúc càng đâm về phía trước còn bàn tay to thì tận tình vuốt ve lên xuống Tiểu Bạch, chỉ chốc lát sau cậu đã không chịu nổi mà bắn chất nhầy màu trắng lên mặt tường.

“Em…” Bạch Khê thở hổn hển, đang định giải thích thì nhìn thấy Tiểu Bạch vừa mới bắn của mình đã lại nhanh chóng cương lên dưới những vuốt ve của Kiều Nhất Dã, bên tai là giọng nói càng thêm đê mê gợi cảm vì nhiễm đầy tình dục của anh: “Lần này phải đợi anh đấy.”

Bạch Khê run rẩy đón nhận những va chạm càng ngày càng sâu từ phía sau. Kiều Nhất Dã đã phát hiện ra điểm mẫn cảm của cậu, cố ý ma sát vào nơi đó khiến cậu sướng đến mức lại cảm thấy muốn bắn.

“Em!” Kiều Nhất Dã nhận ra liền vươn tay đè lại không cho cậu bắn tinh. Bạch Khê quay đầu muốn cho anh một cái lườm sắc lẻm thì đã lại mềm nhũn vì cú thúc vừa tới. Ánh mắt hình viên đạn biến thành sự quyến rũ, làm cho âm thanh trong phòng tắm càng trở nên vang vọng mãnh liệt hơn.

Đến khi Bạch Khê cảm thấy căng đầy không chịu nổi thì Kiều Nhất Dã mới thả tay rồi bắn tinh ở bên trong người cậu. Dịch nhầy chầm chậm chảy từ kẽ mông cậu xuống sàn, không phân biệt được là sữa tắm hay tinh dịch của Kiều Nhất Dã nữa.

“Đều là bọt này.” Kiều Nhất Dã vừa tắm cho cậu vừa nói.

Mới đầu anh nói muốn tắm giúp cậu cậu còn không đồng ý, nhưng sau khi bị ấn làm vài lần thì thật sự không thể đứng nổi nữa, lúc này mới đỏ mặt dựa vào người Kiều Nhất Dã.

Ngay cả việc ra khỏi phòng tắm cũng là được Kiều Nhất Dã ôm đi.

Bạch Khê cực kỳ mệt mỏi nằm trong lồng ngực anh, hưởng thụ chăm sóc của người yêu. Đây là lần bọn họ thân mật khăng khít nhất, không có gì ngăn cách, cậu cảm nhận rõ ràng độ ấm của Kiều Nhất Dã, rõ như thể hai người là một cơ thể vậy.

Cậu vừa vuốt ve gương mặt anh vừa nhớ lại cả một ngày hôm nay, hai người đã ở bên nhau, Kiều Nhất Dã còn giới thiệu cậu với bạn bè của anh, nhưng mà biểu hiện của cậu trước mặt bạn bè anh hình như không tốt lắm, nhiều lúc không biết đáp lời họ thế nào.

Kiều Nhất Dã thích gì ở cậu nhỉ? Tại sao Kiều Nhất Dã lại thích cậu được chứ? Bỗng dưng cậu nhớ tới bởi vì buổi tối ngày hôm đó nên mới bắt đầu tất cả chuyện này cùng với anh.

Liệu Kiều Nhất Dã thật sự thích cậu hay là… chỉ là lỗi giác vì anh hợp với thân thể này?

Kiều Nhất Dã nhắm mắt hưởng thụ bạn trai đang nghịch ngợm trên mặt, cứ tưởng bạn trai rút tay về là định đi ngủ thì lại cảm thấy phần áo trước ngực mình ươn ướt, “Sao vậy? Sao lại khóc rồi? Phía sau khó chịu à?”

Dứt lời, anh định vươn tay kéo quần cậu xuống thì đã bị Bạch Khê kịp thời ngăn lại, cậu thút tha thút thít: “Anh… đối với em… có phải chỉ là thích kiểu bạn giường thôi không… Em trầm tính như vậy, vẻ ngoài cũng không đẹp, có phải anh thích thân thể em rồi hiểu nhầm luôn không…”

Vừa nãy còn tốt lắm mà, sao bây giờ lại như thế này rồi? Kiều Nhất Dã lau đi nước mắt cậu rồi vuốt vuốt sau lưng: “Sao em lại nghĩ vậy? Lần trước cũng thế, tại sao lại nói làm bạn giường mà không hỏi anh có muốn yêu đương không?”

“Cảm thấy… anh quá tốt, cũng chẳng có gì liên quan đến em cả… Mẫu người anh thích là người như lớp trưởng… không giống em… Em sợ nếu anh ở bên em thì sẽ nhận ra em rất nhàm chán, sẽ ghét em… Vậy thì thà làm bạn giường còn hơn.”

Kiều Nhất Dã đau lòng hôn hôn mí mắt cậu: “Làm sao mà thế được? Trong mắt anh em rất đáng yêu, mới ghẹo chút mà đã thẹn thùng lại còn dễ đỏ mặt, học rất tốt làm việc cũng rất giỏi, sáng nay anh xem em ngồi làm việc đó.”

“Em rất đẹp, hôm họp lớp lúc em đi vào đẹp trai đến mức khiến anh giật mình luôn. Mặc dù khởi đầu của chúng mình là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng nhờ cái ngoài ý muốn đó thì mới có cơ hội để anh và em bên nhau như bây giờ. Em cũng không nhàm chán, anh muốn ở bên em là vì anh thích em, thích em nên mới làm điều này.”

Anh xoa xoa mái tóc còn mang hương dầu gội của Bạch Khê, hôn lên trán cậu: “Cục cưng tự tin lên chút nào, em tốt lắm đó. Em có biết hôm nay đám bạn lén nói với anh cái gì không, chúng nó đều hâm mộ anh có một người bạn trai đáng yêu như em đấy.”

Bạch Khê không trả lời mà chỉ tựa vào đầu vai Kiều Nhất Dã, dần dần bình tĩnh lại: “Từ nhỏ em đã bị ba mẹ bắt học tập, không được làm chuyện khác, nhìn các bạn nhỏ khác chơi đùa em thấy rất ngưỡng mộ, cho dù em có học thật giỏi thì mẹ cũng không khen em, cứ mãi hạ thấp em, nơi đâu cũng có người giỏi hơn em.”

“Không biết anh còn nhớ hồi cấp ba em đeo cặp kính đen thật lớn, tóc mái dài che hết cả trán lại, lúc ấy em không hiểu thế nào là làm đẹp, cuộc sống cũng cực kỳ vô vị, không có bạn bè gì, luôn luôn chỉ có một mình em cô đơn.”

“Sau đó em gặp anh,” Bạch Khê ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiều Nhất Dã, dường như có tia sáng lóe lên trong căn phòng tăm tối, “anh là người lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ, luôn có rất nhiều bạn bè vây quanh anh, anh còn rất dũng cảm, dám theo đuổi người mà mình thích.”

“Không giống em, là một đứa nhát gan.”

Bạch Khê cúi đầu, lòng Kiều Nhất Dã cũng chùng xuống, anh nhớ tới phản ứng của cậu lúc anh hỏi cậu có người mình yêu hay không. Thế nhưng bây giờ Bạch Khê là của anh, anh không nên ăn giấm của người đó nữa.

“Kiều Nhất Dã,” Anh nghe thấy Bạch Khê ngẩng đầu gọi mình, trong mắt lại mang theo tia sáng, “em thích anh.”

Lòng anh rung động, cố kìm lại xúc động muốn cúi đầu hôn cậu: “Anh biết.”

“Anh không biết.” Bạn trai nhỏ của anh lắc đầu, nhìn anh chăm chú với ánh mắt chưa bao giờ trong veo đến thế, “Kiều Nhất Dã, em yêu thầm anh mười năm rồi.”