[Đam Mỹ] Che Dấu

[Đam Mỹ] Che Dấu - Chương 26





Tạ Lệ lên lầu lầu hai, nhìn thấy Thường Tiểu Gia đã đứng ở cửa thang gác chờ mình. Anh nhìn tư thái Thường Tiểu Gia trong lòng đột nhiên căng thẳng, hoảng loạn vội vàng nói: “Đừng nhảy!”


Nhưng vừa dứt lời, Thường Tiểu Gia đã giang hai cánh tay nhào về phía anh. Tạ Lệ đứng ở thang lầu, sợ mình bị Thường Tiểu Gia đẩy xuống lầu, vội vã đổi hướng dựa lưng vào tường, ôm lấy Thường Tiểu Gia đang nhảy xuống.


Lưng Tạ Lệ đập vào tường, chân lui về sau một bước, tim anh đập rất nhanh, ôm lấy Thường Tiểu Gia đánh mạnh vào mông cậu một cái, nổi giận mắng: “Cậu điên rồi phải không? Muốn chết thì chết một mình đi!”


Thường Tiểu Gia không nói lời nào, ôm Tạ Lệ đem đầu chôn trên vai anh.


Lo sợ trong lòng Tạ Lệ cũng giảm bớt.


Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên, nhìn anh vùi đầu hé miệng cắn bả vai anh.


Tạ Lệ đau đến phải la “Tê” một tiếng, muốn kéo tóc Thường Tiểu Gia ra, nhưng trong nháy mắt đột nhiên không nhẫn tâm, cuối cùng chỉ đẩy mặt cậu ra, nói: “Đừng có nổi điên!”


Anh không biết, khi nãy Thường Tiểu Gia ngẩng đầu muốn hôn mình, nhưng đột nhiên hoảng sợ, sợ giống như lúc ở bồn tắm bị đẩy ra, cho nên chỉ hả giận mà cắn vai anh.


Thường Tiểu Gia đẩy Tạ Lệ ra, quay người đi lên lầu.


Tạ Lệ nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên nhớ tới những lời Thường Tiểu Cát nói. Anh biết Thường Tiểu Gia rõ rõ ràng ràng là đồng tính luyến ái, cậu sẽ không cưỡng gian rồi giết chết phụ nữ.


Nghĩ tới đây, trong lòng Tạ Lệ cảm thấy khó chịu, chính mình cũng không hiểu được vì sao. Vì Thường Tiểu Gia? Vì người đồng nghiệp đã chết? Hay là vì chính mình?


Tạ Lệ trở lại phòng của Thường Tiểu Gia, hỏi cậu: “Ăn điểm tâm chưa?”


Thường Tiểu Gia cầm điện thoại di động của mình, đứng gần cửa kính ban công cúi đầu nhìn, rồi lắc lắc đầu.


Tạ Lệ nói: “Đi ra ngoài ăn?”


Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên, nói với anh: “Hà Xuyên Vân hẹn tôi đêm nay gặp mặt.”


Tạ Lệ không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hỏi: “Muốn tôi đi cùng cậu không?”


Thường Tiểu Gia nói: “Đương nhiên.”


Nhưng buổi tối hôm ấy trước khi đi gặp Hà Xuyên Vân, lúc xế chiều Tạ Lệ gặp một người quen cũ.


Lúc đó Thường Tiểu Gia nhất định muốn ăn chè ở một cửa tiệm có hoàn cảnh bẩn thỉu u tối, Tạ Lệ đứng ngoài cửa tiệm dựa vào tường chờ cậu. Đột nhiên anh nhìn thấy Hồ Mẫn Hâm đội mũ bóng chày mặc áo khoác đứng ở một cửa hàng trái cây phố đối diện mua trái cây.


Sau khi Tạ Lệ ra tù không có liên lạc với Hồ Mẫn Hâm, anh không biết Hồ Mẫn Hâm ra tù khi nào.


Lúc anh còn do dự có nên bắt chuyện với Hồ Mẫn Hâm hay không thì Hồ Mẫn Hâm đang lựa trái cây đột nhiên buồn bực ngán ngẩm đứng thẳng người nhìn bốn phía, vì vậy nhìn thấy Tạ Lệ.


Vì vậy trong nháy mắt, mặc dù cách một con đường, Tạ Lệ cũng nhìn thấy Hồ Mẫn Hâm nhìn mình, sau đó giơ tay vung vẩy, la lớn: “Tạ Lệ!”


Vì vậy Tạ Lệ cũng đứng thẳng, cười với y.




Hồ Mẫn Hâm nhờ ông chủ giúp y tính tiền, sau đó cầm một túi trái cây băng qua đường phố chật hẹp chạy đến trước mặt Tạ Lệ, cười nói: “Đệt! Thật sự là cậu!”


“Đi ra lúc nào?” Tạ Lệ cũng mỉm cười hỏi y.


Hồ Mẫn Hâm nói: “Hai ngày trước.” Nói xong, y dừng lại một chút, Tạ Lệ cũng không có nói tiếp, hai người trầm mặc làm Hồ Mẫn Hâm lúng túng nở nụ cười.


Tạ Lệ cũng cười, giơ tay vỗ vỗ bờ vai anh, hỏi: “Có khỏe không?”


Hồ Mẫn Hâm nói: “Tôi vẫn tốt, tất cả như cũ, cậu sao rồi? Cậu còn ở Hải Cảng không đi, có phải là còn cùng Thường Tiểu Gia?”


Tạ Lệ bình tĩnh gật gật đầu:”Đúng.”


Hồ Mẫn Hâm lộ ra biểu tình khó thể hình dung, y chép chép miệng, vừa định muốn nói thì nghe một giọng âm trầm mềm mại ở bên cạnh hỏi: “Cùng Thường Tiểu Gia thì làm sao?”


Không biết Thường Tiểu Gia đi ra lúc nào, trong tay còn bưng một cái bát, bên trong là chè ăn không hết.


Hồ Mẫn Hâm nhất thời sợ đến mở to hai mắt ngậm chặt miệng, nhìn Thường Tiểu Gia đến nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Gia, Gia thiếu!”


Thường Tiểu Gia không có phản ứng y, mà nhìn về phía Tạ Lệ, nói: “Tạ Lệ, tôi không ăn hết.”


Tạ Lệ nói: “Ăn không hết thì bỏ đi.”


Thường Tiểu Gia mất hứng nhìn anh.


Tạ Lệ nhìn cái bát, hỏi: “Là cái gì?”


Thường Tiểu Gia nói: “Đu đủ mộc nhĩ trắng.”


Tạ Lệ cầm cái muỗng, múc một muỗng đưa vào trong miệng, sau khi nuốt xuống nói: “Ăn không ngon, ăn không hết thì đừng ăn.” Anh không thích ăn đồ ngọt.


Thường Tiểu Gia nhíu mày, bưng bát đi vào.


Chờ Thường Tiểu Gia rời đi, Tạ Lệ quay đầu nhìn về phía Hồ Mẫn Hâm, phát hiện vẻ mặt y như gặp phải quỷ, liền hỏi: “Làm sao vậy?”


Hồ Mẫn Hâm ngại ngùng, y cảm thấy hình thức Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia ở chung rất kỳ quái, chỉ thấp giọng nói: “Cậu vẫn dự định đi theo Thường Tiểu Gia?”


Tạ Lệ hàm hồ “Ừ” một tiếng.


Hồ Mẫn Hâm nhấc tay nắm lấy vành mũ, cởi mũ ra, rồi đội vào, dáng vẻ muốn nói lại thôi.


Tạ Lệ đoán y muốn nói điều gì, cũng không cách nào thẳng thắn nói với y tình trạng trước mắt, chỉ có thể thay đổi đề tài hỏi: “Làm sao mua nhiều trái cây như vậy?”


Hồ Mẫn Hâm nâng hai cái túi nylon đầy lê và cam, y cúi đầu nhìn, nói: “Há, đến thăm một người bạn.”


Tạ Lệ thuận miệng hỏi: “Bị bệnh?”


Hồ Mẫn Hâm lấy ngón tay chọc chọc vào đầu: “Chơi ma túy xảy ra vấn đề.”


Lúc này, Thường Tiểu Gia hai tay bỏ trong túi áo từ bên trong đi ra, nghe Hồ Mẫn Hâm nói câu này, thì hỏi một câu: “Thuốc lắc sao?”


Hồ Mẫn Hâm lắc lắc đầu, y liếc mắt nhìn hai phía, nói: “Hình như là sản phẩm mới, bên ngoài nói là tiên đan, uống một viên là thăng thành tiên.”


Tạ Lệ đột nhiên cảnh giác, nhưng anh không muốn Thường Tiểu Gia truy hỏi Hồ Mẫn Hâm, mặt bất động thanh sắc, hỏi Thường Tiểu Gia: “Ăn no? Bây giờ chúng ta đi được chưa?”


Thường Tiểu Gia không nghe anh, tiếp tục hỏi Hồ Mẫn Hâm: “Cái gì tiên đan? Bạn của anh ở nơi nào?”


Vì vậy Tạ Lệ trầm mặc, chờ Hồ Mẫn Hâm trả lời.


Hồ Mẫn Hâm nói: “Tôi đây cũng không biết.”


Thường Tiểu Gia nói: “Ừh, Tạ Lệ, chúng ta đi thôi.”


Tạ Lệ lấy điện thoại di động ra, nói với Hồ Mẫn Hâm: “Lưu số điện thoại liên lạc đi.”


Hai người lưu số điện thoại của nhau.


Thường Tiểu Gia đi trước, đi một lúc thì quay đầu lại không nhịn được nói: “Tạ Lệ, nhanh lên.”


Hồ Mẫn Hâm đang lưu số điện thoại của Tạ Lệ lúng túng giương mắt nhìn cậu.


Mặt Tạ Lệ lại không lộ vẻ gì.


Hồ Mẫn Hâm nhỏ giọng, nói một câu: “Sao mà Thường Tiểu Gia còn phiền hơn đàn bà nữa?”


Tạ Lệ nghe vậy, chớp mắt cười một cái, anh bỏ điện thoại di động vào túi, thấp giọng nói: “Anh giúp tôi hỏi bạn của anh mua ma tuý ở đâu, lát nữa tôi liên hệ với anh.” Nói xong, vỗ vai Hồ Mẫn Hâm quay người nhanh chân đi về phía Thường Tiểu Gia.


Buổi tối, Tạ Lệ thừa dịp Thường Tiểu Gia đi vào phòng vệ sinh, ra ban công gọi điện thoại cho Hồ Mẫn Hâm.


Bọn họ trở về đã khá muộn, Tạ Lệ đứng ở trên ban công, thấy phòng Thường Tiểu Cát vẫn tối đen như cũ, mặc dù biết Thường Tiểu Cát không có ở đây, nhưng vẫn theo bản năng nhỏ giọng.


Điện thoại vừa thông, một câu hàn huyên cũng không có, anh chỉ hỏi một câu: “Thế nào?”


Hồ Mẫn Hâm chưa kịp hiểu rõ, nhớ lại lời dặn dò buổi chiều, nói: “Nghe nói là lúc đi quán bar Dạ Dương chơi thì mua, hơn nữa bạn hắn cũng mua ở quán bar đó.”


Tạ Lệ dựa vào lan can ban công, sáng sớm hôm nay ở nơi đây Thường Tiểu Gia nói muốn nhảy xuống, một tay anh chống cằm, thấp giọng hỏi: “Là phản ứng gì?”


Hồ Mẫn Hâm nói: “Vốn mới vừa uống thuốc thì chỉ high mà thôi, hắn nói dần dần cảm thấy high quá mức, bắt đầu khủng hoảng, cảm thấy có người muốn hại hắn, nên cầm dao chém lung tung, kết quả làm mình bị thương.”



Tạ Lệ nghe vậy, chỉ nói một tiếng: “Ừm.”


Hồ Mẫn Hâm bên kia cũng nhỏ giọng hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”


Tạ Lệ nói: “Không có gì, có cơ hội sẽ nói chuyện với anh.” Nói xong, anh cúp điện thoại.


Quán bar Dạ Dương là do Thường Tiểu Gia tiếp quản cũng là một quán bar của Hồng Phường. Lần trước cũng ở nơi đó Tạ Lệ đã lấy một lọ độc phiến đưa cho Du Chính Khôn đi xét nghiệm chứng thực là một loại ma tuý mới.


Có thể loại ma túy này là thủ hạ của một trong những lão đại Hồng Phường tuồn ra.


Tối hôm nay Hà Xuyên Vân hẹn Thường Tiểu Gia gặp mặt là muốn bàn những việc làm ăn của y ở mấy quán bar thuộc Hồng Phường, trong đó không bao gồm Dạ Dương, cũng không bao gồm bán thuốc, trong lòng Tạ Lệ tạm loại trừ tên Hà Xuyên Vân này.


Còn lại mấy người ai cũng có khả năng. Vốn hành động Tiết Hồng đánh ngã không chỉ một nhà họ Thường, mà phải một lưới bắt hết toàn bộ Hồng Phường. Chuyện buôn ma túy này không ở dưới danh nghĩa Hồng Phường, mặc dù phá được cũng không đến nơi đến chốn. Tốt nhất là có thể tìm hiểu nguồn gốc của loại ma tuý này, người và tang vật cũng lấy được, không cho bọn họ có chỗ để nguỵ biện.


Lúc này Thường Tiểu Gia tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc áo tắm, cậu không đến ban công, chỉ nằm lỳ ở trên giường, hỏi Tạ Lệ: “Anh gọi điện thoại cho ai?”


Tạ Lệ nói: “Hồ Mẫn Hâm.”


Thường Tiểu Gia lại hỏi: “Đã trễ thế này, gọi điện thoại cho Hồ Mẫn Hâm làm cái gì?”


Tạ Lệ đi tới bên giường ngồi xuống, anh không muốn tiếp tục đề tài này, lấy tay kéo gáy Thường Tiểu Gia xuống rồi đem bàn tay luồn vào áo tắm sờ xuống lưng cậu.


Quả nhiên Thường Tiểu Gia không hỏi nữa, cậu nằm úp sấp lên người Tạ Lệ hôn một cái vào gò má của anh.


Tạ Lệ rút tay ra, sau đó sờ ngực của cậu, cách áo tắm vuốt ve bộ ngực bằng phẳng của cậu.


Thường Tiểu Gia nói: “Làm cái gì?”


Tạ Lệ nói: “Sờ xem ngực cậu có lớn lên không.”


Thường Tiểu Gia không hiểu ra sao: “Tại sao?”


Tạ Lệ nhìn vào mắt của cậu cười: “Ngày hôm nay không phải ăn đu đủ sao?”


Thường Tiểu Gia nghe vậy quỳ thẳng người, kéo áo tắm xuống, đem ngực loã lồ trước khi mắt Tạ Lệ: “Nhìn xem có lớn hơn không?”


Tạ Lệ vẫn cứ mỉm cười, vỗ vỗ bắp đùi của mình: “Lại đây.”


Thường Tiểu Gia nhìn thẳng anh, sau đó chậm rì rì khóa ngồi trên đùi Tạ Lệ đối mặt với anh.


Tạ Lệ sờ tóc của cậu, hỏi: “Tiểu Gia, cậu có ngủ với phụ nữ chưa?”