Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 22






Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 22
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Dưới hải vực có một loài ma vật chuyên nằm úp sấp đợi thức ăn dâng đến tận miệng —— Đó là một con Cá Quỷ biến dị, toàn phần lưng đều đen thui, rộng chừng hơn mười mét, y như một miếng thảm king size.

Có một con quái vật khổng lồ như thế tồn tại, dòng nước xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có loại cá nào không sợ chết mà dám lại gần.

Nó đang ngủ.

Cái đuôi dài nhỏ thích ý vẫy vẫy trong nước, cực kỳ nhàn hạ.

Chỗ nó ngủ ở gần một hẻm núi dưới đáy biển, sở dĩ chọn nơi này là vì có lúc lưng ngứa thì cứ cọ cọ bên cạnh, vừa thuận tiện lại thoải mái.

Ngay tại lúc này, hẻm núi gần nó bỗng nhiên xảy ra chấn động kịch liệt, Cá Quỷ kinh ngạc mở đôi mắt đỏ sậm ra.

Thân là ma vật, mặc dù thích giết chóc, cộng thêm việc dễ nổi giận, nhưng phần lớn là vì thiếu đồ ăn ở trong trạng thái đói bụng không khống chế được tâm tình của mình.

Có vài loại ma vật IQ rất cao, chẳng kém cạnh con người bao nhiêu, mặc dù bị lây nhiễm trở thành ma vật nhưng vẫn có lý trí nhất định có thể khắc chế tâm tình của mình.

Ví dụ như con Cá Quỷ biến dị này, nó trước khi thay đổi cũng rất thông minh, sau khi cảm hoá biến dị thì thân thể to lên, trái lại càng dễ khống chế tâm tình của mình.

Cho nên, nó là một ma vật khá là phật hệ.

Lúc thường đói bụng thì cứ hé miệng ra, sau đó sẽ có tôm tép nhỏ bé không tìm được phương hướng chui vào trong miệng nó.

Nó cũng chẳng thèm quan tâm đám tôm tép nhỏ bé kia có bị cảm hoá hay là bị lây nhiễm hay không, nó xơi tất.

Ăn no thì chìm xuống đáy biển nhắm mắt ngủ.

Thỉnh thoảng sẽ gặp phải một ít đồng loại, kể cho nó nghe nhân loại trên đảo ăn ngon miệng bao nhiêu, mùi vị vừa thơm lại mọng nước bao nhiêu, nhưng tiếc là nó không lên đảo được, nên chẳng có cách nào đi săn để ăn thử, rất là tiếc nuối.


Cá Quỷ nghĩ thầm, ngày nào đó nếu như vận khí tốt, vậy thì tóm một tên loài người trải nghiệm xem sao, xem xem nó là mùi vị gì.

Nghĩ rồi lại nghĩ, lỡ như thật sự ăn ngon, ăn nghiện rồi lại không thể ăn mỗi ngày, đây không phải là ngu ngốc dự dằn vặt mình à.

Thế là nó đè nén tâm tư, mỗi ngày đều trong trạng thái phật hệ dưỡng sinh.

Thỉnh thoảng có hứng thú thì nó bèn lượn một vòng dọc theo hẻm núi, khiến đám ma vật nhỏ quanh đó sợ đến dồn dập chạy trốn, cực kỳ thú vị.

Nên lúc hẻm núi chấn động, phản ứng đầu tiên của Cá Quỷ là: Động đất? Hay là núi lửa dưới đáy biển phun trào?
—— Nó biết phía tây bắc hải vực có một núi lửa, trước khi biến dị nó "may mắn" chiêm ngưỡng núi lửa phun trào, thiếu chút nữa đã bị nướng thành tro, cũng chính là lần núi lửa phun trào kia mà nó sau khi chạy trốn thành công thì bị lây nhiễm phát sinh biến dị.

Về phần động đất, đây là chuyện thường, nó đã quen từ lâu.

Nhưng dù là động đất hay núi lửa phun trào, nó đều không thích, chuyện này cho thấy nó phải đổi nơi làm ổ —— Bởi vì gợn sóng gần như vậy, xung quanh không có núi lửa, vậy nhất định là động đất.

Sau khi xảy ra động đất, nước biển sẽ rất thối, nó không thích.

Nhưng mà, không chờ nó bơi đi tìm chỗ mới, nó chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái: "Đi nhầm hướng rồi!"
Thanh âm này nghe ra lại như một vài con cá có hành vi ngu xuẩn mà tình cờ nó nhìn thấy, lúc ấy nó sẽ cảm thấy loại cá kia quả thực vụng về đến cực điểm, cùng chúng nó ở dưới một hải vực quả là làm nhục IQ của nó.

Nói trắng ra là ghét bỏ.

Lại sau đó, chấn động biến mất, nó nhìn thấy trên thân thể của mình xuất hiện ba sinh vật.

"...!Vừa nãy quá đen, tui không thấy rõ, cho nên đụng vào, chủ nhân không sao chứ?" Âm thanh nghe qua hết sức chột dạ.

"Ngất đi thôi, lên bờ trước!" Giọng Lam Đồng lạnh lẽo, nói xong lại cúi đầu độ khí cho Đường Kỷ Chi.

Từ trong hồ nước đi ra, trên đường vẫn không có vấn đề gì, tốc độ Đằng Xà nhanh, nhưng mà ai cũng không ngờ tới mắt Đằng Xà không quá tốt, dù có Lam Đồng dẫn đường thì nó cũng đi nhầm hướng.

Lại bởi vì nóng ruột muốn nhanh chóng mang Đường Kỷ Chi lên bờ, nên nó vốn không có khống chế tốc độ.


Lúc ý thức được mình sắp va vào vách đá, muốn phanh xe đã không còn kịp rồi.

Đường Kỷ Chi tuy có Lam Đồng che chở, ở dưới nước dù ngạt thở cũng không quá khó chịu, nhưng trải qua đợt va chạm này, cậu vốn đã chóng mặt liền xỉu ngang.

Đằng Xà bị uy hiếp trong giọng nói của Lam Đồng làm cho khiếp sợ, nó uốn eo một cái, cấp tốc bơi ra ngoài khơi, chóp đuôi mình quất đến cái gì cũng không để ý.

Đang tò mò quan sát, Cá Quỷ không hiểu ra sao đầu bị quất một cái, nhất thời mất hứng.

Nó thấy rất rõ, ngoại trừ con rắn cảm giác có chút sức chiến đấu ra thì có thêm hai tên nhân loại gầy yếu khác!
Mặc dù nó đã quyết định không ăn thịt nhân loại, nhưng khi thật sự nhìn thấy, nó lại không nhịn được.

Nhìn qua đúng là ăn rất ngon.

Cá Quỷ vỗ vây cá của mình, một cái thảm king size bơi hướng lên mặt biển.

Lam Đồng ôm Đường Kỷ Chi lên bờ, đối mặt với người hôn mê trong lòng, anh có vẻ hơi luống cuống và kinh hoảng, anh không xác định được mình nên làm gì bây giờ.

Qua vài giây, anh thăm dò dùng ngón tay vỗ nhẹ mặt Đường Kỷ Chi, có hơi chần chờ mà lên tiếng: "Kỷ...!Chi"
Lần thứ nhất gọi không được trơn tru, lần thứ hai thông thuận nhiều hơn: "Kỷ Chi."
Người trong lòng yên lặng, lông mi nhỏ dài vươn nước, quần áo trên người dính sát vào da làm lộ vẻ gầy yếu lại tinh tế.

Ấn đường cậu nhăn lại, tỏ rõ bây giờ cậu rất không thoải mái.

Lam Đồng cố không được bèn tìm Đằng Xà gây phiền phức, Đằng Xà biết mình phạm lỗi, chỉ dám lộ đầu ra, còn thân thể thì vùi trong nước biển.

Hoàn toàn không biết thân dưới trong biển, có một bóng đen lặng yên không một tiếng động nâng lên.

Dựa vào một loại bản năng, Lam Đồng dùng ngón tay cái đặt phía trên môi Đường Kỷ Chi—— Lúc người ngất xỉu, dùng phương pháp này có thể làm người ta nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng anh không biết nên dùng sức ra sao, đành ấn nhẹ một lát, Đường Kỷ Chi vẫn không có phản ứng.


Lam Đồng buông tay, nhấc nửa người trên của Đường Kỷ Chi lên, độ khí cho cậu như lúc ở dưới đáy biển, mà Đường Kỷ Chi không có ý thức, chẳng hề há miệng.

Lam Đồng do dự một chút, dùng đầu lưỡi cạy ra đôi môi ngậm chặt của cậu.

Một giây sau, một tiếng ho vang lên, Lam Đồng buông Đường Kỷ Chi ra.

Đường Kỷ Chi mơ mơ màng màng mở mắt, cảm giác đầu tiên là ấm áp, sự ấm áp đó là do ánh mặt trời chiếu lên trên người, mang đến cảm giác thư thích làm nhạt đi không khỏe trong người.

Cậu hơi động thân thể, lập tức ý thức được mình bị người ta ôm.

"Lam Đồng?" Trên thực tế đầu óc cậu còn hơi choáng, trong một chốc không thể suy nghĩ nhiều, "Chúng ta lên bờ rồi?"
"Ừm, lên rồi." Thấy cậu mở mắt tỉnh lại, thân thể căng chặt của Lam Đồng dần thả lỏng, tóc dài trượt xuống, xẹt qua tai Đường Kỷ Chi, mang đến cảm giác ngứa ngáy làm cậu theo bản năng cà cà cánh tay Lam Đồng.

"Vừa nãy xảy ra chuyện gì?" Đường Kỷ Chi nhớ đến lúc mình ở trong nước, mỗi lần dưỡng khí không đủ, Lam Đồng đều sẽ đúng lúc đưa dưỡng khí tới, cậu không thể làm gì khác hơn là ôm thật chặt phần lồi trên đầu rắn, không để mình bị dòng nước cuốn đi, chuyện khác một mực không nghĩ tới được.

Tiếp đó cậu cảm giác được một lực rất lớn, sau đó ý thức rơi vào bóng tối, lúc tỉnh lại đã lên trên bờ?
Lam Đồng lạnh lùng nhìn sang chỗ Đằng Xà đang chột dạ rụt đầu: "Nó đi sai hướng, gặp trở ngại."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu từ từ dời tầm mắt qua, nhìn thấy có mấy miếng vảy trên đầu Đằng Xà xuất hiện vết nứt.

"Tui, tui không phải cố ý, tui bị đụng cũng rất đau." Thân thể Đằng Xà chìm nổi trong nước, rầu rĩ giải thích, "Hơn nữa nơi đó tối hù như vậy, tui nào có biết đó là cục đá...!Ngao! Ai cắn tui!"
Nó kêu đau một tiếng, thân thể chìm trong nước nháy mắt bị lôi ra mặt biển, nó quay người cảnh giác nhìn về phía ngoài khơi.

Đường Kỷ Chi: "?"
Lam Đồng đỡ cậu đứng lên, ánh mắt cũng nhìn ra ngoài khơi, trong mắt đầy sát ý.

"Một ngụm này là tui trả lại mi vì vừa nãy quất tui một cú." Đường Kỷ Chi nghe thấy một âm thanh có hơi bén nhọn, tốc độ nói chậm—— Y như xem video ở tốc độ 0.5 vậy, nhưng cũng không quá khó nghe, "Tui hỏi mi, mi vừa quăng lên bờ là hai nhân loại à?"
Theo tiếng nói biến mất, một bóng đen nổi lên mặt nước, Cá Quỷ nổi trên mặt nước tò mò nhìn Đường Kỷ Chi, kẻ nhân loại này càng xem càng thấy ngon, nó có hơi thèm rồi.

Sau đó, nó chợt phát hiện Đằng Xà cũng duỗi thẳng đầu, mở rộng gáy nhìn mình chằm chằm, chợt cảm thấy mình nằm úp sấp trong nước là sai lầm, chẳng có khí thế gì cả.

Thế là nó giương vây cá ra, sóng biển cuồn cuộn, thân thể hơn mười mét trực tiếp đứng lên từ ngoài khơi, lộ ra cái bụng trăng trắng.

"Thứ đồ chơi quỷ quái gì vậy! Lớn lên có bề ngang thì ghê gớm lắm sao?!" Đằng Xà nổi giận, bàn về bề ngang nó không sánh bằng Cá Quỷ, bàn về bề dài ai không sánh bằng ai?
Trong nháy mắt nó quất đuôi của mình về hướng Cá Quỷ.

"Bộp" một tiếng.


Cá Quỷ mới vừa đứng lên không phòng bị lập tức bị đánh bay, thân thể to lớn bắn ngược về phái sau, tiếp đó rơi ở ngoài khơi phát ra tiếng "ầm ầm", bọt nước bắn lên cao tít.

"Tức chết tui rồi, bắt nạt cá quá mức!" Thân là bá vương hải vực, Cá Quỷ từ trước đến giờ là cá đánh đâu thắng đó, khi nào lại chật vật như vậy?
Nó mím môi, vỗ mạnh vây cá, dùng dòng nước xung quanh cơ thể nó nhanh chóng tạo ra vòng xoáy.

Cái vòng xoáy kia tới gần Đằng Xà, lực hút mạnh mẽ kéo tới, Đằng Xà lại chưa nghĩ ra ứng phó làm sao, thân thể đã bị mất khống chế mà cuốn vào.

Thân thể nó dài, vòng xoáy kia lại ngang ngược không biết lý lẽ, xoay nó vòng vòng đến choáng váng, sơ sẩy một cái bèn bị buộc lại thành một nút thắt.

"Oẹ...!Chóng mặt xỉu..."
Mắt thấy vòng xoáy càng lúc càng lớn, đến Đường Kỷ Chi ở bên bờ cũng cảm giác được lực hút, thân thể cậu không tự chủ được nghiêng về hướng phía trước.

"Ầm" một tiếng, Lam Đồng xuống nước.

Anh không hề bị vòng xoáy ảnh hưởng, thoáng một cái đã đi đến dưới thân Cá Quỷ.

Người sau đang vô cùng phấn khởi đối phó Đằng Xà cho hả giận, chợt nghe một thanh âm: "Dừng tay!"
"Mới không...!A a a." Thân thể của nó trong nháy mắt biến mất ở ngoài khơi —— Lam Đồng kéo lại cái đuôi của nó, đột nhiên chìm xuống.

"Cái đuôi của tui! Đau đau đau! Anh buông tay ra!!!"
Vòng xoáy đột ngột biến mất, Đằng Xà đầu óc choáng váng bị đẩy lên chỗ bãi cát, thân thể của nó bị buộc thành nút thắt, còn là nút chết, vặn vẹo nửa ngày cũng...!không cởi được.

Đường Kỷ Chi nhìn nó một cái, không vội giúp nó mà chuyển mắt nhìn ra ngoài khơi.

Không quá nửa phút, Lam Đồng lại xuất hiện, phía sau còn có một bóng trắng lớn.

Anh nhanh chóng cặp bờ, trong tay lôi một đoạn đuôi nhỏ dài theo lên bờ, Cá Quỷ bụng hướng lên trên bị anh kéo lê vào.

"Hiu hiu...!Hức, cái đuôi của tui."
Chợt, Cá Quỷ đối mắt với Đằng Xà.

Đằng Xà hết sức vui vẻ, đến cái nút chết trên người cũng không để ý nữa.

Nó cong cong đuôi, đoạn nói: "Đáng đời!"
--- Hết chương 22
Cái đám này tấu hài thiệt sự =)))).