Sáng hôm sau,Thiên Kỳ đã dậy thật sớm ríu rít trước cửa phòng phụ mẫu.
Tuyên Vương mở cửa ra đón lấy nhóc rồi bế cao lên,Thiên Kỳ thích trí cười thật to,nhóc rất thích mỗi lần được phụ thân bế cao như thế này.
Nhược Khê còn ngái ngủ đã bị hai người làm cho thức giấc,nàng làm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài, đã thấy hai người ngồi chờ sẵn ngoài bàn ăn rồi.
Thiên Kỳ líu lo nói :
"Mẫu thân mau ăn ăn,lát phụ thân hứa cho đi chơi ".
Nhược Khê bật cười ,thằng nhóc này suốt ngày chỉ nghĩ đến đi chơi thôi.
Hôm nay Nhược Khê ăn cảm thấy rất ngon miệng,Vương gia gắp đến đâu nàng đều ăn hết đến đấy khiến Thiên Kỳ phải nhăn mặt, vì đồ ăn trong bát cậu được phụ thân gắp vẫn còn nguyên.
Ăn uống xong xuôi ba người ngồi xe ngựa để đi chơi,đại hôn của thái tử còn hai ngày nữa mới đến nên Tuyên Vương tranh thủ cho nàng đi hết kinh thành Thục quốc.
Đi đến đâu Thiên Kỳ cũng thích thú,mua biết bao nhiêu là thứ,cậu nhóc đòi mua về cho hoàng tổ mẫu và hoàng đế bá bá .
Khiến cho thị vệ đi đằng sau phải ôm biết bao nhiêu là đồ,mấy lần do mải chơi quá mà cậu nhóc gần như bị lạc mất.Vương gia phải bế nhóc trong lòng mới chịu ngồi im.
Nhược Khê lắc đầu :
" Không biết con giống ai mà nghịch ngợm quá không biết nữa ".
Thiên Kỳ nhanh nhảu nói :
"Hoàng tổ mẫu nói con giống phụ thân hồi nhỏ ",
Vương gia nghe nhắc đến tên mình liền tảng lờ đi chuyện khác,Nhược Khê chỉ tủm tỉm cười.
Nàng nói với chàng :
"Thiếp muốn ngày đại hôn ở nhà tân nương,thiếp muốn làm chỗ dựa cho nàng ấy.Theo như những gì thiếp biết thì Ý Nhi không được người nhà yêu thương cho lắm,kế mẫu của Ý Nhi gây khó khăn chèn ép đủ điều".
Ngay cả nhị tiểu thư con của kế mẫu còn được đối xử và đãi ngộ tốt hơn cả đích nữ là nàng ấy.
Tuyên Vương gật đầu :
"Ta sẽ đi cùng nàng,dù gì nàng ấy cũng giúp đỡ nàng rất nhiều nên coi như ta trả nợ ân tình thay cho nàng."
Nhược Khê Cười nói :
"Cho dù chàng không đến ta cũng bắt phải đến,mặt mũi của ta làm sao mà lớn được hơn chàng chứ ".
Chàng cười :
"Thì ra nàng đã tính toán đâu vào đó rồi ,thế nàng định khi nào thì đến ".
Thiếp đã gửi thư rồi,giờ đến sớm không tiện mà cũng không thoải mái,ngay hôm thành hôn chúng ta sẽ có mặt từ sớm,thiếp muốn lễ vật của thiếp phải nổi bật một chút mới tỏ rõ lòng thành.
Phụ nữ xuất giá của hồi môn nhiều một chút mới nở mày nở mặt được,thiếp sợ Ý Nhi sẽ thiệt thòi.
Tuyên Triệt trấn an nàng :
"Dù sao Ý Nhi cũng gả cho thái tử ta tin tể tướng không phải là người ấu trĩ thế đâu ".
Nhược Khê nở nụ cười :
"Chàng không hiểu tranh đấu trong nội thất thế nào đâu,có thể tể tướng sẽ bị qua mặt không biết,những đồ sính lễ,của hồi môn này sẽ do mẫu thân chuẩn bị ,mà vị kế mẫu này luôn chèn ép,có suy nghĩ nông cạn chắc gì đã nghĩ cho đại cuộc,đã nghĩ cho Ý Nhi ".
Nhược Khê Cười tinh ranh :
"Ngày hôm đấy chàng theo ta đến nếu của hồi môn nhiều thì không sao nhưng nếu ít chàng phải cùng ta diễn một vở kịch bắt bà ta phải nôn hết của hồi môn ra ".
Vương gia vẻ mặt yêu chiều,càng ngày chàng càng thích vẻ mặt tinh ranh này của nàng.
Hai ngày rảnh rỗi Vương gia cho hai người rong chơi khắp kinh thành Thục quốc,ăn tất cả những món ngon vật lạ nơi đây.
Tất cả các cảnh đẹp nơi đây đều có dấu chân của cả nhà ba người họ,có thể nói lần này là một công đôi ba việc vừa được ăn được chơi lại là đại sự.
Ngày cuối cùng có sảy ra một va chạm nhẹ,công tử nhà quan thượng thư va chạm vào Nhược Khê và bảo bảo.
Hắn thấy nàng xinh đẹp buông lời chọc ghẹo bất kính bị Tuyên Vương đánh cho bầm tím mặt mũi,hắn kêu người bắt hai người lại nhưng ai ngờ đâu khi quan binh đến thì người bị bắt lại là hắn.
Hắn ngỡ ngàng không hiểu vì sao thì đã bị tống vào nhà lao,ngay trong tối hôm đấy quan thượng thư phải đến dịch quán để tạ lỗi với vương gia và vương phi sự việc mới được lắng xuống .
Nhưng Tuyên Vương bắt phải nhốt đúng mười ngày mới được thả ra,thượng thư đại nhân vội cảm ơn rối rít không một lời oán thán (Đùa đâu mà đến hoàng thượng còn phải xem sắc mặt vị phật sống này nữa là ông,đáng đời thằng con ông chọc ai không chọc lại động vào bảo vật của Tuyên vương).
Tuyên vương hậm hực mãi may mà Nhược Khê nhẹ nhàng khuyên bảo chàng mới nguôi cơn giận ,chàng lụng bụng nói :
"Ta muốn dấu nàng không muốn ai nhìn thấy dung mạo của nàng để họ khỏi phải tơ tưởng đến ".
Nhược Khê một phen cười vì ý nghĩ trẻ con của chàng.