Trong bóng tối đen như mực tàu, trên hành lang thật dài có một người nam. Dáng dấp người kia không tính cao lớn, có chút thon thả, nhưng không làm người ta cảm thấy nhu nhược. Người kia đang từ từ đi tới, bước chân ổn trọng vững vàng. Nơi đây không có bất cứ người nào, chỉ có tiếng thở cùng tiếng giày da nện trên mặt sàn. Âm thanh như vậy trong yên tĩnh lại vang dội rõ ràng, làm người nghe sởn tóc gáy.
Người kia không nhanh không chậm bước đi về phía trước, thong dong bình tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói rõ ràng đã được xử lý vang lên: "Số 51, rời khỏi nơi này từ đây ngươi không còn là số 51. Ngươi sẽ làm chủ bản thân mình, sống cuộc sống của chính ngươi. Trước khi cánh cửa mở ra, mặt nạ sẽ tự động được tháo bỏ. Sau khi tháo mặt nạ, ngươi đeo cái bịt mắt ở trong tay lên là có thể đi ra ngoài. Nhớ kỹ, không được quay đầu lại, phải luôn tiến về phía trước.
Yên tâm, thời điểm gỡ bịt mắt ra chính là thời điểm ngươi được tự do hoàn toàn. Chúc ngươi may mắn." Sau đó âm thanh biến mất, chung quanh lại lần nữa rơi vào yên tĩnh. Trong bóng tối nhìn không tới biểu tình của người kia ra sao. Người kia lại đi thêm một lúc. "Soạt" Người kia dừng bước. Cơ hồ cảm giác được có gì đó đã xảy ra, giơ tay sờ lên trên mặt mình, sau đó đem cái bịt mắt trên tay đeo lên. Hết thảy động tác lưu loát liền mạch.