Cả câu chuyện kể về hành trình diệt yêu ma của tiểu mĩ thụ, nhưng trong đó cũng là những tình cảm dễ thương và tình cảm của hắn dành cho anh. "Ban đầu, hắn còn chưa rõ ràng tình cảm này, hắn chỉ là rất muốn thân cận sư phụ của hắn. Đặc biệt khi nằm cùng giường, thiếu niên ngây thơ liền không nhịn được ảo tưởng. Đến lần thứ nhất mộng tinh, cảm giác xấu hổ không chỗ nói ra, từ năm ấy Minh Lạc Uyên bắt đầu trầm mặc ít nói. Thiếu niên yên lặng ẩn nhẫn che giấu những cảm xúc đáng sợ này.
Sau đó, hắn chứng kiến người nọ cởi quần áo, tóc thả lỏng, làm tâm của hắn cũng mềm nhũn theo. Giống như bị những sợi tóc quấn lấy tâm hắn không thoát ra được. Mùi thơm của cơ thể dụ dỗ hắn, trong đầu hắn không ngừng muốn gây tội ác. Hắn rất muốn xông lên ôm lấy người nọ, không thấy được người nọ một chút, toàn thân nóng lên khó chịu muốn chết. Nhưng, hắn không dám."
Nhưng nhìn không thấy người nọ, trong lòng của hắn, trong đầu của hắn không lúc nào không nghĩ tới người nọ. Nghĩ người nọ hiện tại đang làm cái gì, ở cùng người nào, có nghĩ tới hắn hay không? Nhưng mà, hắn không cho người khác tới gần thì khoảng cách của hắn cũng càng ngày càng xa người nọ. Từ thầy trò vô cùng thân cận, biến thành như cừu nhân...