Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 55





Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Bên cạnh là đại năng Thượng giới thất khiếu chảy máu, tử trạng thê thảm.

Phía sau là đứa con gái gã thương yêu ôm gã chặt chẽ không buông tay.

Chưởng môn Vạn Tượng Môn bỗng sinh ra một loại cảm giác bất lực như năm đó trơ mắt nhìn thê tử băng huyết mà chết.

Nhiều năm thực lực nhanh chóng nâng cao như vậy, trước mặt cường giả đệ nhất được cả Tu chân giới công nhận là Phù Hoa chân quân, lại yếu ớt đến mức không đỡ nổi một đòn.
Gã ôm chặt lấy Ngô Linh Việt, chân tay run rẩy lại vẫn nỗ lực tạo nên hình tượng người cha mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất trước mặt Ngô Linh Việt.

Nhưng trong lòng chưởng môn Vạn Tượng Môn cực kỳ rõ ràng, sợ là gã chẳng sống được bao lâu nữa.
Những chuyện gã làm đều khiến thiên nộ nhân oán, làm người ta hận không thể chém gã thành trăm mảnh, để gã vĩnh viễn không được siêu sinh, tuyệt đối không được chết dễ dàng.

Lúc gã làm những chuyện đó cũng đã nguyện ý gánh chịu hậu quả khi thất bại, nhưng là một người cha, gã chỉ muốn che chở Ngô Linh Việt chu toàn.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của Tống Yến, chưởng môn Vạn Tượng Môn kiên trì chống đỡ, không lộ ra chút nhát gan nào, che chở cho Ngô Linh Việt phía sau, miễn cưỡng cười nói: “Chân quân, thực sự là đã lâu không gặp.”
Tống Yến không nói một lời, thanh lãnh nhìn gã như đã thấu mọi thứ: “Tuổi thọ của ngươi vốn nên tận từ lâu rồi.”
Sắc mặt gã cứng đờ.

Đúng vậy, tu vi của gã từng nhiều năm không thể thăng tiến, lấy tu vi trước kia mà nói, tuổi thọ của gã thực sự đã sớm hết.
“Bản quân chỉ hỏi ngươi một câu.

Ngoại trừ Vạn Tượng Môn, còn nơi nào khác làm ra việc này?” Tống Yến từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.
Chưởng môn Vạn Tượng Môn thấy Phù Hoa chân quân được người người kính ngưỡng sắp đến trước mặt mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, suýt chút nữa đụng vào Ngô Linh Việt: “Ta cũng không biết.”
Tống Yến nhớ đến những bách tính vô tội trong ám lao, nhớ tới lão già áo đen như đại họa đã giải quyết xong.


Y liếc mắt nhìn hai người đối diện, đã không có đáp án mình cần thì không cần phải nói nhiều.

Y vung tay, Khốn Tiên Tác thượng phẩm từ trong tay áo lao ra, trói chặt chưởng môn Vạn Tượng Môn cùng Ngô Linh Việt.
“Ngươi làm gì đấy?!” Đột nhiên bị trói, Ngô Linh Việt tức giận trợn to mắt, “Ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì trói ta và phụ thân!”
Tống Yến không có nghĩa vụ trả lời nàng, ngón tay giật giật, rút một đầu Khổn Tiên Tác ra buộc với đầu còn lại.

Phù Trần kiếm bên người hơi rung động, sau đó, mũi kiếm nhấc hai người lên như xâu kẹo hồ lô, trong tiếng rít gào của Ngô Linh Việt cùng tiếng an ủi của chưởng môn Vạn Tượng Môn ném hai người lên không trung, cùng Tống Yến đi tới Vạn Tượng Môn.
Đệ tử Vạn Tượng Môn thấy môn chủ bị một thanh kiếm xách trên không trung thì lập tức hoảng loạn, căn bản không ngăn được Tống Yến xông vào.

Y cũng lười nói, trực tiếp bộc phát uy áp chỉ thuộc về cường giả Hợp Thể kỳ, dưới uy thế mạnh mẽ này, mấy đệ tử Vạn Tượng Môn có tu vi không cao đồng loạt xụi lơ trên mặt đất không thể nhúc nhích, y cứ thế mà dễ dàng tiến vào ám lao.
Mùi máu tanh tưởi trong nháy mắt tràn vào xoang mũi, lông mày Tống Yến không nhíu lấy một cái, trực tiếp băng qua con đường chật hẹp, không nhìn tới thi thể mục nát cùng số xương trắng hai bên đường, đi thẳng về phía có tiếng la hét.
Nơi đó là hai phòng giam nhỏ hẹp, trong mỗi phòng đều nhốt đầy người.

Mùi xác thối từ những thi thể chất đống tỏa ra, quanh quẩn trong mũi mỗi người, nhưng họ dường như đã thành thói quen, người thì vô hồn, người khóc thì khóc, gào thì gào.
Trong nháy mắt Tống Yến xuất hiện, phòng giam lập tức an tĩnh.

Những người bị giam trong căn phòng bên trái phải trải qua khủng hoảng cực độ ngày qua ngày, nhất thời không nhận ra y, cho Tống Yến là người Vạn Tượng Môn đến kéo bọn họ ra chịu chết, đều hoảng sợ lùi về sau.
Chỉ có vài đệ tử sắc mặt sáng sủa nhìn thấy Tống Yến, có chút không thể tin chen lên trước: “Chân quân?”
Tầm mắt Tống Yến dừng lại trên người bọn họ.
Các đệ tử này cũng trải qua dằn vặt tinh thần rất lớn, trung phục màu trắng thuộc về Nhạc Hoa Tông trên người dính đầy tro bụi, đã không nhìn ra bộ dạng ban đầu, nét mặt cũng có mấy phần tiều tụy, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Yến đều trở nên kinh hỉ.
Bọn họ nghĩ mình cùng các sư huynh đệ khác đều phải chết ở chỗ này, không ngờ còn có một ngày sẽ sống sót mà ra ngoài.
Tống Yến giơ tay, một luồng linh khí màu trắng quanh quẩn ở đầu ngón tay lập tức bao vây lấy ổ khóa phòng giam, hai chiếc khóa sắt thoạt nhìn nặng nề lại to lớn cứ như vậy mà vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất.
Bách tính Mạc Ất thành trong nháy mắt có cảm giác mừng như điên khi sống sót sau tai nạn.
Bọn họ gào thét lao ra khỏi hai gian ngục nho nhỏ này, cửa sắt dày nặng bị lực lớn húc đổ, bị từng đôi chân đạp đến biến hình, những người này cùng với người thân ở phòng giam đối diện ôm nhau mà khóc, còn những người đã không còn người thân thì tức giận lao ra khỏi ám lao, cùng nhau xông tới chỗ đám đệ tử Vạn Tượng Môn ra vẻ đạo mạo ngoài kia.

Tống Yến đưa đan dược cho những đệ tử Nhạc Hoa Tông may mắn sống sót, nhìn bọn họ nuốt xuống, trạng thái tinh thần tốt lên trông thấy, hỏi: “Các ngươi có từng thấy Uẩn Tàng không?”.

truyện đam mỹ
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một người trong đó đáp: “Uẩn Tàng phong chủ? Chúng đệ tử đều là những người bị bắt đầu tiên, cũng chưa từng thấy ngài ấy.”
Tống Yến “Ừ” một tiếng, dặn bọn họ trông chừng bách tính bên ngoài, phòng trường hợp bọn họ phát điên, tự mình đi vào sâu trong thạch thất.
Nơi đó có thứ quan trọng nhất, Huyết Châu.
Những viên đá bất quy tắc được xếp chồng thành vách, Huyết Trì vẫn sùng sục sùng sục cuồn cuộn bọt nước như cũ, máu bên trong đặc sệt như muốn luyện ra giọt máu tinh khiết nhất.

Ở ngay chính giữa bể máu chính là Huyết Châu sắp thành hình, nửa trong suốt, nửa đỏ rực.

Nơi này không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, Huyết Châu đang chậm rãi hấp thụ máu tươi trong bể, lần này Tống Yến không do dự nữa, trực tiếp sử dụng linh khí toàn thân đánh vào viên Huyết Châu kia.
Một trận đất rung núi chuyển.

Thạch thất lay động, đá vụn không ngừng rơi xuống.

Tống Yến giương mắt nhìn lại, Huyết Châu đã vỡ vụn rơi xuống, tan vào trong bể, mà máu trong Huyết Trì lại văng ra xung quanh, kết hợp với tro bụi trên đất thành những viên bi nhỏ màu xám.

Trên người Tống Yến cũng dính vết máu, trên bạch sam có một mảng lớn màu đỏ thẫm, lại càng chói mắt.
Huyết Châu bị hủy, nơi này đã không cần ở lại.

Y ra khỏi ám lao, ngục tù song sắt phía sau cùng phòng chứa củi cũ nát ầm ầm sụp đổ, chỉ trong giây lát đã trở thành một mảnh phế tích.
Cuối cùng, Tống Yến tìm được Uẩn Tàng chân nhân đang hôn mê bất tỉnh ở từ đường phía sau Vạn Tượng Môn.

Một viên đan dược vào miệng, Uẩn Tàng chân nhân mơ màng tỉnh lại.

Chân tướng được phô bày, âm mưu tàn nhẫn lại ác độc hoàn toàn bại lộ trước mặt Tống Yến. 
Vạn Tượng Môn là môn phái nhỏ duy nhất có tu sĩ ở tòa biên thành này.

Mấy năm trước, nơi này không có tán tu, bọn họ ghét bỏ nơi này quá mức xa xôi, linh khí mỏng manh, đồng loạt tránh xa, mà những tu sĩ sinh ra ở Mạc Ất thành, thiên phú kém thì lại không nỡ rời đi, tất cả đều gia nhập Vạn Tượng Môn.
Trong Tu chân giới, ai lại không muốn nâng cao thực lực của mình? Người áo đen cùng chưởng môn Vạn Tượng Môn cùng chung mục đích, những đệ tử Vạn Tượng Môn còn lại cũng tham gia vào, nguyện trở thành chó săn cho người Thượng giới, bắt bách tính vô tội trong thành cho người áo đen, lại chọn người có thiên phú tu luyện mà lột da róc xương, máu đổ Huyết Trì, linh căn nhập Huyết Châu.

Mà những đệ tử phản đối chuyện này, kết cục cũng giống như bách tính kia, trở thành chất dinh dưỡng cho Huyết Châu.
Đệ tử Nhạc Hoa Tông được phái tới đây đều là tinh anh, cũng không phải là không có chút sức đánh trả, nhưng bọn họ cùng với Uẩn Tàng chân nhân đều giống như Tống Yến, vừa vào thành đã đụng phải Ngô Linh Việt ngụy trang quá tốt.

Bọn họ chỉ là người thuần lương tốt bụng, chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị một tiểu cô nương không đủ mười tuổi đùa giỡn xoay quanh, còn suýt chút nữa mất mạng.

Bọn họ tin Ngô Linh Việt, thu xếp cho nàng xong liền nghe thấy mấy tin tức “ngẫu nhiên” chiếm được, ngu ngốc lỗ mãng lẻn vào doanh địch điều tra, bị đại năng Hợp Thể kỳ tọa trấn trong Vạn Tượng Môn phát hiện, đóng gói nhốt vào ám lao.

Các đệ tử cùng Uẩn Tàng chân nhân, đều bị cùng một cái cớ này đẩy vào hố lửa.

Mà kẻ cầm đầu Ngô Linh Việt thì lại chẳng hề cảm thấy mình có lỗi, vẫn to mồm kêu gào đòi Tống Yến thả hai cha con nàng ra.
“Ngươi không phải là một chưởng môn tốt, càng không phải là một người cha tốt.” Tống Yến bình tĩnh nói.
Chưởng môn Vạn Tượng Môn xấu hổ cúi thấp đầu, Ngô Linh Việt bị trói cùng gã thì lại không phục lắm, kêu lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói phụ thân ta không phải người cha tốt? Ông đối với ta rất tốt.

Không cho ngươi nói ông như vậy!”
“Ta vốn không muốn để cho Linh Việt dính vào chuyện này, mới đưa nó ra khỏi môn.

Không ngờ con bé vẫn muốn giúp ta.” Chưởng môn Vạn Tượng Môn liếc nhìn Ngô Linh Việt đang tức giận, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Nó là đứa trẻ tốt.”
“Không phải.” Tống Yến như chém đinh chặt sắt mà phản bác, nét mặt như hàn băng.
“Coi thường tất cả mạng sống chỉ vì thỏa mãn chút tình thân nhỏ bé không đáng kể trong lòng, dù đối với Tu chân giới hay là Vạn Tượng Môn, nàng cũng không phải người tốt.

Hai người các ngươi không khác gì gã áo đen Thượng giới, đều ích kỷ lạnh lùng.”
“Các ngươi, không xứng làm tu sĩ.”
Nội tâm âm u của chưởng môn Vạn Tượng Môn đều bị Tống Yến chọc thủng, dơ bẩn phơi bày, bại lộ dưới ánh mặt trời, một chút lí do gã dùng để an ủi mình kia cũng tan biến.


Cái gì mà vì vong thê, vì nữ nhi.

Chẳng qua chỉ là đen tối trong đáy lòng gã sinh sôi nảy nở mượn cớ thôi.
Hỗn loạn ở Mạc Ất thành còn cần một quãng thời gian rất dài mới có thể trở về như trước, Tống Yến cùng Uẩn Tàng chân nhân và các đệ tử Nhạc Hoa Tông còn sống cũng rời khỏi nơi này, trở về tông môn.

Mà hai người chưởng môn Vạn Tượng Môn cùng Ngô Linh Việt cũng bị Tống Yến xách về Nhạc Hoa Tông để thẩm vấn.

Loại người dơ bẩn làm ác này, cả thiên hạ cần phải biết.

“Sư phụ, chờ ta!” Một bé trai đáng yêu như ngọc siết chặt lấy que kẹo mạch nha trong tay, bạch bạch bạch chạy theo nam nhân trung niên phía trước, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy thỏa mãn.
Nam tử bất đắc dĩ dừng bước: “Con ấy à.”
Đứa bé lè lưỡi một cái, cái tay để trống còn lại kéo kéo ống tay áo nam nhân trung niên, tùy ý để người mà nhóc gọi là sư phụ lau đi vết đường dính bên miệng.

Một lớn một nhỏ ngược nắng rời đi, cái bóng kéo đến thật dài, bình thường mà lại khiến người khác mong ước.
Thẩm Túc Chi trầm mặc nhìn cảnh tượng hài hòa lại ấm áp này, ngón tay thon dài vô ý nắm chặt, mu bàn tay nhô ra gân xanh, tái nhợt trông thấy.
Hắn nhớ tới thời điểm mình sơ ngộ Tống Yến, hắn dựa vào một bầu máu nóng, không để ý hậu quả đã xông lên phía trước lo chuyện bao đồng, lại bị người ta đánh cho thương tích khắp người, nhốt vào phòng chứa củi, lúc đó hắn cũng từng có hối hận.

Hận mình tại sao lại kích động như thế.

Kết quả, ngay lúc hắn nghĩ biết vậy chẳng làm, lúc hắn sắp mất mạng lại thấy Tống Yến mặc bạch sam từ trên trời giáng xuống, cứu hắn khỏi nguy nan.
Nếu hắn chưa bao giờ hoài nghi sư tôn thì tốt rồi.
Nếu lúc được Tống Yến cứu, hắn lập tức một đao cắt đứt quan hệ với Ma giới, chỉ làm đệ tử của y, làm một người lương thiện, mọi thứ bây giờ sẽ khác đúng không?
Thẩm Túc Chi đột nhiên lại muốn tới thành nhỏ ở biên thùy, nơi mà hắn lần đầu gặp được Tống Yến nhìn xem.

Nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi.
_Hết chương 55_
Tác giả có lời muốn nói: Hay lắm, Tiểu Thẩm vừa vặn lướt qua sư tôn một cách hoàn mỹ..