Nay lại có thêm một vị đại tài nữa, lại tiếp tục yêu cầu đánh Bắc Mạc, sẽ khiến cho thế cục càng trở nên gay gắt hơn.
Thuận theo tự nhiên vẫn là cách tốt nhất.
Nàng ta không nói thêm gì nữa, cúi người lui ra ngoài.
Lúc này.
Trong đại điện.
Ánh mắt nữ đế Đại Nguy lại lần nữa rơi xuống tờ giấy trắng tỉnh kia.
Tuyệt từ Mãn Giang Hồng phản chiếu trong bóng mắt.
Nhưng tờ giấy trắng rất nhanh thôi đã tự bốc cháy, biến mất trong làn khói.
“Đánh Bắc Mạc, đánh Bắc Mạc, một đám võ phụ, chỉ biết có đánh nhau, chẳng biết thế nào là gây dựng.”
“Một đất nước lớn, có chỗ nào không căn dùng đến tiền chứ, quốc khố trống không, đến ngân lượng để sửa cung điện ta còn không có, còn suốt ngày đánh đánh đánh”
“Phụ hoàng, nếu người trên trời có linh thiêng, làm ơn phái một đại thần có năng lực kiếm tiền xuống cho. con đi, nếu còn tiếp tục thế này, nhỉ thần chỉ đành làm một tên hôn quân vậy”
Tiếng lòng nữ đế vang lên, sau đó cực kì bực dọc lấy đại một cuốn sách cổ.
Trên mặt sách thình lình viết ra ba chữ “Tha tâm thông”.
Nửa canh giờ sau.
Một đạo chỉ ý từ nội cung truyền ra, ngăn cản cục diện loạn cào cào ở kinh thành.
Các vị Quốc công đang mắng chửi rộn rã đành vẽ nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn có mấy người phải ăn quả đắng.
Phạt bổng lộc hoặc bị phạt quân côn thì phải chọn một trong hai, bá tước trở lên không làm sao, còn những người không có tước vị đều ngoan ngoãn từng người từng người đi nhận quân côn.
Bổng lộc năm nay vốn đã ít sẵn, bọn họ mang tiếng quý tộc nhưng cũng không có mấy ngân lượng, đặc biệt là một số nhỉ tử của vài vị Quốc công, trong người chẳng có nối mấy đồng ngân lượng để dùng.
Phạt bổng lộc? Tuyệt đối không thể nào, thế là đành chọn quân côn, mà cũng chẳng phải chưa bị đánh bao giờ.
Hết cách, Đại Nguy bây giờ đều như vậy, thiếu tiền, từ trên xuống dưới đều thiếu tiền.
Nhưng bất kể thế nào, trận tranh đấu này đần đần cũng dịu xuống rồi.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, mọi chuyện lắng xuống được mấy ngày.
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày bảy tháng tư.
Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa là tới kỳ thi phủ.
Nhưng cũng không thể cản được những người ngưỡng mộ tài năng của Hứa Thanh Tiêu.
Mấy ngày nay thư viện Bách Lư bóng người tới lui liên tục, ai cũng muốn tới nhìn dung mạo Hứa Thanh Tiêu một lần, muốn nhìn xem rốt cuộc là người như thế nào.
Chỉ đáng tiếc răng, mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu dường như hoá thành một con mọt sách vậy, cứ liên tục ở trong thư lâu đọc sách.
Hơn nữa nghe nói Hứa Thanh Tiêu hình như sách nào cũng xem, thư lâu của thư viện Bách Lư tổng cộng có ba tầng, cất giữ bảy vạn cuốn sách, Hứa Thanh Tiêu đã đọc hết số sách ở tầng một và tầng hai rồi.
Bây giờ đang ở tầng ba đọc sách.
Tốc độ đọc sách thế này cũng không khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên gì lắm, dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng khai khiếu rồi, nhìn qua thôi cũng sẽ không quên, tất cả thư tịch chỉ cần liếc qua là có thể nhớ.
Thậm chí ba vị phu tử ngày nào cũng qua đây ngồi đợi.
Hứa Thanh Tiêu càng nghiêm túc đọc sách, ba người họ càng yêu thích Hứa Thanh Tiêu.
Cũng có thể đây chính là điểm kì lạ của những người đọc sách.
Không giống với người thường.
Giờ Thìn.
Trong thư lâu.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu trở nên có chút kích động.
Mấy ngày nay đọc hàng vạn cuốn sách, thứ nhất hiểu được sách, thứ hai hiểu được cục diện thiên hạ, nhưng quan trọng nhất vẫn là hiểu được Văn Cung trong đầu của hắn.
Hiện giờ Hứa Thanh Tiêu cũng xem như tìm được vài manh mối rồi
Cuốn thư tịch trong tay hẳn có tên là Thánh Cư Chú.
Tương tự với Khởi Cư Chú, ghi chép về cuộc sống khởi cư của thánh nhân, cùng với một số lời nói của thánh nhân đó.
Thật giả ra sao Hứa Thanh Tiêu không rõ.
Có điều bên trong cuốn sách có ghi về “Thiên địa văn cung”, nhưng không đủ chỉ tiết, chỉ nhắc sơ qua một chút.
Mà điều khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy kích động đó là, bên trên có nhắc đến một chuyện.
Thánh nhân môn đồ.
Văn thánh đầu tiên, cũng chính là một vị đại thánh nhân, môn hạ có bảy vị đệ tử cực kì xuất chúng Có điều đều bỏ mạng trong thời đại hắc ám.
Bảy vị đồ đệ này đều đã trở thành bán thánh, trong đó có một vị đệ tử, diện mạo cực kì tuấn tú, tài hoa vô song, có tư chất trở thành thánh nhân.
Nhưng thời đại ấy quá đen tối, vị đệ tử này dùng thân mình để phong ấn yêu ma, giải cứu chúng sinh.
Vẻ ngoài tuấn tú, tài hoa vô song, thánh nhân môn đồ.
Ba điểm trên ngoài trừ tài hoa vô song ra, hai điểm còn lại đều rất hợp với người của Văn Cung Kia.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lật đọc tiếp, phát hiện thấy không còn thêm manh mối nào nữa, mới lật sang cuốn thư tịch khác.
Hai canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu lại tìm thấy vài manh mối nữa.
“Triều ca”
Tên đại đệ tử của thánh nhân.
[Triều ca, đồ đệ đầu tiên của đại thánh nhân, khi sinh ra tỉnh tượng có biến động, trên trời có Tiên Lạc, mây bay về phía Đông, ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi viết tuyệt từ, mười tuổi danh tiếng vang khắp thiên hạ, hai mươi tuổi lập ý, hai mươi lãm tuổi trở thành Đại Nho, sau này bái thánh nhân làm sư phụ, trở thành đồ đệ đầu tiên của thánh nhân]
[Ba mươi tuổi đột phá trở thành bán thánh, trước nay chưa có ai từng làm được điều này, ai ngờ lại trùng ngay vào thời đại Ma vương loạn thế, bán thánh Triều Ca hy sinh thân mình, phong ấn tuyệt thế yêu ma, người đời sắp còn thờ phụng thánh tượng]
[Nhật kí được ghi lại từ thư tịch thượng cổ, Vương Bác Thông tìm đọc để lại.]
- --
Liên quan đến sự tích về môn đồ của thánh nhân, ghi chép lại không nhiều.
Trải qua vài ngày đọc sách, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra tất nhiều chuyện.
Cái gọi là thời đại hắc ám đã cách đây rất xa rồi, phải dùng tới vạn năm để ước lượng, có thật từng có một đoạn lịch sử thế này hay không không ai có thể chắc chắn được.
Điều duy nhất có thể nhận định chắc chắn, đó chính là thế giới có dấu vết để lại của thánh nhân.
Nhưng những đoạn lịch sử này đã qua xa xôi rồi, có rất nhiều truyền thuyết kể về đại thánh nhân, nhưng về các vị môn đồ lại không có mấy.
Thời đại đó quá đen tối, thủ tiêu không ít thư tịch, thiếu chút nữa thì xóa sạch dấu vết của nhân tộc, không có ai xả thân ghi chép lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hơn nữa có rất nhiều thư tịch do hậu nhân sau này chỉnh sửa rồi viết lại, dùng để uống trà tán dóc thì được, nhưng nếu thực sự muốn dùng tới thì không có ích gì cho cam.
Bởi vì Văn Cung ở trong đầu hẳn vừa hay có bảy bức tượng điêu khắc, hơn nữa đặc điểm của hai người cực kì trùng khớp.
“Đệ tử đầu tiên của thánh nhân”
“May mà mình không bỏ qua”
“Lần này xem như nhặt được bảo vật rồi”
Vào thời khắc này, Hứa Thanh Tiêu không ngăn được kích động trong lòng nữa rồi.
Bản thân có sự giúp đỡ của vị đệ tử đầu tiên của thiên hạ đệ nhất thánh nhân, còn phải sợ một ma chủng cỏn con sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bất giác buông cuốn sách trong tay xuống.
Nhìn về đống sách xem mấy ngày nay, quả thật có chút mệt mỏi.