Đại Lục Liên Hoa

Chương 97: Chương 97: Sinh Ra Là Dành Cho Nhau.




Về phần Trương Vệ. Chàng vui vẻ  cùng Trương Ngọc hòa mình vào đoàn người đông đúc bên ngoài Đế Đô mà xuống phố dạo chơi.

Trương Ngọc với bộ tóc mới đã trở nên xinh đẹp gấp bội phần, nên khi xuống phố không ít ánh mắt của nam nhân nhìn nàng mà ganh tỵ ngưỡng mộ Trương Vệ. Khi có một hồng nhan tuyệt mỹ như vậy bên cạnh. 

Nhưng trong mắt nàng chỉ có Trương Vệ mà thôi, nàng không ngại ngùng mà trao cho Trương Vệ những cử chỉ thân mật. Thậm chí nàng ôm lấy cánh tay của Trương Vệ rất chặc đến nỗi phần ngực mềm mại của nàng bị ép đến biến dạng. Dù là trước đây lúc trên Thí Luyện Trường nàng không để ý những kẻ khác mà nắm lấy bàn tay của chàng. Nhưng lúc đó nàng chỉ muốn tiếp theo động lực cho chàng mà thôi.

Nhưng lúc này là tình cảm cá nhân của hai người. Nàng đương nhiên cũng có một chút giữ kẻ của một nữ nhân. Nàng vẫn chưa tự tin mà nắm lấy bàn tay đó.

Còn Trương Vệ thì có phần hơi ngượng, vì bộ đồ của Trương Ngọc hôm nay khá là bó sát người. Khéo léo khoe ra từng đường nét tuyệt hảo của nữ nhân trong tuổi thanh xuân đang giai đoạn phát dục mạnh mẽ. Cùng mùi hương quyến rũ trên người của nữ nhân khiến chàng không thể nào thôi nghĩ ngợi.

Khi bắt gặp những ánh mắt bên đường. Trương Vệ lần này đã không còn xấu hổ nữa, mà mạnh mẽ ưởn ngực lên cao. Vì giờ chàng đâu còn như trước nữa đâu, chàng cảm thấy cuộc sống này đã bắt đầu đối xử công bằng với chàng rồi. Ai còn dám trêu ghẹo nữ nhân bên cạnh chàng, thì chàng đương nhiên sẽ không tha.

Bọn họ đã dạo từ thành đông sang thành tây, rồi dừng lại trước một quầy thư pháp. Nơi đây là nơi dành cho các cặp tình nhân cùng nhau viết ra những chữ thư pháp tình yêu để rồi lưu giữ lại. Như một kiểu tâm linh tương thông.


Trương Ngọc muốn thử xem, nàng và Trương Vệ thật sự đã đến mức đó chưa. Mặc dù nói cả hai vẫn chưa từng mở miệng nói thích hay yêu đối phương. Nhưng khi gặp nhau không ít thì nhiều cũng mang nhiều nhớ nhung. Trương Vệ thì không có ý kiến gì dù gì thì chàng cũng đã nói là dành thời gian cho nữ nhân. Thì tuyệt đối làm theo lời hứa.

Vậy là cả hai đứng trước một tờ giấy trắng. Văn phòng tứ bảo cũng đã đặt bên cạnh. Chỉ còn đợi họ cùng nhau cầm bút và viết ra chữ mà bản thân đang suy nghĩ trong lòng. Cả hai dù gì vẫn nên giữ ý tứ nên đã đứng bên cạnh nhau, rồi cùng giương bàn tay ra  cùng cầm lên cây bút. 

Lúc đầu Trương Vệ chàng cầm ở phần đuôi bút, Trương Ngọc nắm ở dưới. Tuy nhiên khi chuẩn bị viết thì lại vô cùng khó khăn  vì động tác không nhất quán.



Nên họ đã quyết định đổi lại. Kết quả vẫn rất là khó. 

Cuối cùng Trương Ngọc đưa ra một đề xuất. Nàng sẽ nắm lấy phần bút trước, Trương Vệ sẽ nắm lấy tay nàng. Nhưng buộc Trương Vệ phải đứng song song với nàng, nói cách khác là chẳng khác gì Trương Vệ phải ôm nàng từ đằng sau, đặng hạ bút viết chữ. Như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

 Mặc dù đưa ra yêu cầu này nàng đã tự nhủ với lòng là không nên. Nhưng trò chơi là do nàng chọn nên cũng đâu còn cách nào khác.


Và thế là Trương Ngọc đã nắm lên thành bút trước. Chỉ chờ Trương Vệ tiến đến nắm lấy bàn tay của mình thôi. 


Trong thời gian chờ đợi Trương Vệ liền đảo mắt nhìn xung quanh. Quả là họ đã gây ra không ít sự chú ý. Phải nói khung cảnh bây giờ như thể để hai người đang phát tình cảm giữa chốn đông người. Vì chàng đã rất nổi tiếng ở Đế Đô mấy ngày nay và lại đang đi cùng Trương Ngọc một mỹ nhân của gia tộc họ Trương thì lẽ đương nhiên sự chú ý dành cho họ là lớn đến nhường nào.

 Đang có một chút do dự thì.

“Nhanh lên đi, ta ăn cơm chó từ phủ đến đây đã phát ngán rồi. Ăn thêm cũng không chết đâu. Chứ nhìn cảnh ngại ngại của hai người khiến ta ngán đấy.” Kim Mã tiếu ý nói.

Trương Vệ nghe vậy thì lườm Kim Mã một cái, sau đó hít một hơi lấy can đảm. Dù gì chuyện nữ nhi tình trường chàng lần đầu trãi qua. Xúc cảm phải nói là cực lớn. Chàng chậm chậm tiến đến phía sau lưng của Trương Ngọc, mùi hương từ cơ thể của nàng tỏa ra khiến Trương Vệ thật sự xao xuyến. Từ phía sau là nơi bờ mông không phải nói là đầy đặn nhưng cũng khá gợi dục của Trương Ngọc khi Trương Vệ đến gần khiến chàng khó mà kiềm lòng tự nhủ:

“Quả thật nữ nhi đúng là yêu quái. Khiến toàn thân ta như tê như dại. Phải thật kiềm chế mới được nếu không muốn mất mặt trước bàn dân thiên hạ.”

Sau đó chàng quàng đôi tay của mình qua ôm lấy nàng. Ôm trọn vẹn lấy cơ thể nhỏ bé ấy vào trong lòng, lúc này cơ thể của hai người đã rất sát vào nhau. Khiến Trương Vệ thật sự cảm nhận từng độ mềm mại trên cơ thể đó cho  đến nhịp đập hơi thở của nàng. Chàng đã lấy hết sự bình tĩnh để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy của nàng. Cùng nhau viết nên những chữ đầu tiên.


Về phần Trương Ngọc, nàng dù tỏ ra rất bình thường không đỏ mặt. Không gì hết nhưng nhịp tim của nàng đã thi nhau nhảy nhó như thể muốn nhảy ra bên ngoài. Nàng lặng lẽ cảm nhận từng thớ cơ bắp của Trương Vệ đang áp sát vào mình, khiến nàng tạm thời mất tập trung mãi cho đến khí Trương Vệ nói nhỏ:

“Chúng ta bắt đầu thôi.”

Nàng liền gật khẽ đầu đồng ý.

Trong đầu Trương Vệ lúc này chỉ đang nghĩ đến tình cảnh lúc này nên đã viết ra chữ “Chấn.” bằng Hán tự. Quả nhiên cả hai người đều cùng nhau nhịp nhàng viết ra chữ Chấn một cách rõ ràng mà không có một khó khăn nào. Nhịp nhàng từ nét đầu tiên cho đến cuối.

Chấn trong suy nghĩ của Trương Vệ là đồng nam đồng nữ.

Những người xung quanh nhìn cách hai người họ viết, nhịp nhàng đồng điêu. Chăm chú nhìn vào tờ giấy không một chút lơ là. Khi hai người hoàn thành thì liền vỗ tay tán thưởng. Khen không ngớt:


“Cặp đôi này, đúng là trời sinh ra để dành cho nhau đấy.”

“Phải.”

“Duyên định tam sinh.”


Sau đó họ đồng loạt vỗ tay.

Nhưng lời khen đó khiến Trương Vệ cũng không tin được. Chàng nhìn từng người trong bọn họ, biểu cảm đó tình cảm đó là thật. Họ thật sự đang chúc phúc cho chàng, từ rất lâu rồi chàng mới nhận thấy tình cảm nồng ấm này. Lan tỏa cho chàng một cảm xúc hạnh phúc.

Trương Ngọc lúc này đã không còn ngại ngùng nữa trực tiếp đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình đến đan sen với ngón tay của Trương Vệ mà nắm chặc lấy bàn tay của chàng. Nàng nắm thật chặc, như muốn khẳng định rằng. Chàng, Trương Vệ từ giây phút này trở đi sẽ là của riêng Trương Ngọc này mà thôi.

Trương Vệ thấy cái nắm tay này thật đặt biệt liền xoay đầu nhìn Trương Ngọc một cái. Bắt được ánh mắt đầy chân tình của nàng không hiểu sau chàng lại thấy có lỗi, không dám nhìn trực diện. Vì trong lòng chàng lúc này đây lại đang chứa thêm những nữ nhân khác. 

Không phải chàng đào hoa phân phát tình cảm lung tung, mà ngay cả bản thân chàng lúc này đây. Còn không thể xác định được mình yêu ai. Nhưng chàng không muốn phụ người trước mắt, nếu không sau này có hối hận thì cũng đã muộn. Chàng đáp lại cũng bằng một cái nắm tay thật chặc. 

Sau đó chậm rãi hôn lên mái tóc đen của nàng.

Dù cho sau này không thể thành một đôi, thì cũng đã cùng nhau trãi qua những giây phút ngọt ngào trong tình yêu rồi. Tình yêu có thể đến không đúng lúc, nhưng xin đừng sai người.