Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 1 - Chương 32: Ta tên Cổ Thái




Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 32: Ta tên Cổ Thái

Ông lão họ Cảnh quét mắt nhìn, ánh mắt sắc lẻm, ẩn chứa uy thế kinh người, nhìn đến đâu là kín người ta khiếp hãi đến đó. Rồi sau, ông ta nhìn hai người trên lôi đài, chính là Anh Nhu và đối thủ của cô ta, giọng nói như âm thanh búa gõ:

- Hai người các ngươi có muốn tiếp tục hay bị xử thua?

Nghe ông lão họ Cảnh uy hiếp, cả hai người lập tức chấn kinh, lập tức ôm quyền cung kính, đồng thanh nói:

- Bẩm tiền bối, ta sẽ tiếp tục ngay đây.

Ông lão họ Cảnh thấy vậy hừ lạnh một cái, sau đó ẩn ẩn còn liếc nhìn Kha Thiên Lạc một cái khiến cho hắn lạnh cả người. Kế tiếp, ông ta trở về vị trí của mình, để cho hai người bọn họ tiếp tục.

Cô gái Anh Nhu trước khi tiếp tục trận chiến của mình thì nhìn Kha Thiên Lạc, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt: “Quả nhiên hắn là tên biến thái.”

Đúng lúc đó, Kha Thiên Lạc cũng vô ý nhìn lên lôi đài nên ngay lập tức nhìn ra được ý tứ của cô ta. Hắn cũng chỉ đành cười khổ ngậm bồ hòm mà thôi.

Lúc này đây, hắn chỉ ước gì trận chiến của mình có thể đến thật nhanh, để cho mình tìm được chỗ trút giận.

Lại nói, từ sau khi sự biến đó diễn ra, Kha Thiên Lạc dường như bị những dị sĩ đồng lứa khác xa lánh. Bọn họ thì đứng thành một nhóm lớn, vừa quan sát các trận chiến trên lôi đài, vừa bàn luận trao đổi kiến thức với nhau. Còn Kha Thiên Lạc thì riêng lẻ đứng một mình, chả biết nói chuyện với ai, cũng chẳng có việc gì để làm, quả thực hết sức buồn chán.

Dĩ nhiên một kẻ khác cũng thích ở một mình, đó chính là Hầu Quân Lâu. Hắn sau khi chấm dứt nhanh gọn trận chiến của mình thì nhắm mắt tĩnh tọa, không còn quan tâm đến các trận chiến khác. Có lẽ trong mắt hắn, vòng loại này, thậm chí là vòng loại thứ hai đều không có sức hấp dẫn gì cả.

Một kẻ khác, là kẻ đang ủ mưu giết chết Kha Thiên Lạc – Hoằng Khương.

Hắn ánh mắt bất thiện, độc ác liếc nhìn Kha Thiên Lạc, trên khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Bởi vì các trong mỗi trận chiến, sự chênh lệch giữa các dị sĩ không quá nhiều, đại đa số bọn họ đều có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ năm và tầng thứ sáu, chỉ trừ một vài người là có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ, thế nên thời gian khá dài để có thể tìm ra được người chiến thắng.

Trận đấu thứ năm, Hoằng Khương là một trong số ít người có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, mà đối thủ của hắn chỉ có tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ năm.

Thế nên trận chiến này chỉ sau một khắc liền có kết quả. Hoằng Khương chiến thắng, giành quyền vào vòng tiếp theo.

Trước khi bước xuống lôi đài, Hoằng Khương đôi mắt đầy khiêu khích nhìn chằm chằm Kha Thiên Lạc.

- Vẫn còn cay cú vụ đó à, hắc hắc.

Đứng hiên ngang tại Đại Đấu Trường, Kha Thiên Lạc hai tay khoanh lại, trên người ẩn hiện khí thế đỉnh thiên lập địa, tràn đầy vẻ tự tin đáp trả lại sự khiêu khích kia.

Thái độ ấy làm cho Hoằng Khương trong lòng trầm xuống.

Ngón tay chỉ thẳng mặt Kha Thiên Lạc, ngoan độc nói:

- Phế vật, hãy cầu trời đừng để gặp ta ở vòng sau. Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Kha Thiên Lạc cười khẩy, giơ ngón giữa lên đối đáp:

- Khiến ta sợ quá cơ. Để xem đến khi đó, thiên tài nhà ngươi sẽ làm gì được tên phế vật này. Mà nhớ cẩn thận, kẻo lại bị phế vật đây đoạt mất man khí nhé. Ha ha ha…

Kha Thiên Lạc cười lớn, cứ như hoàn toàn không đặt Hoằng Khương vào trong mắt.

Hoằng Khương tuy tức giận, nhưng sau đó nội tâm liền lạnh lẽo: “Cứ cười đi rồi sau này khóc cho sướng nhé thằng khốn!”

Chẳng muốn tiếp tục đấu khẩu với Kha Thiên Lạc nữa, Hoằng Khương hừ lạnh một tiếng, xoay lưng rời khỏi lôi đài.

Nhìn bóng lưng Hoằng Khương, Kha Thiên Lạc gương mặt đã biến mất sự khoái lạc, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc hiếm có.

Dù sao Hoằng Khương đã đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, còn được Mộ Lan bộ lạc chú trọng bồi dưỡng, tuy nói Kha Thiên Lạc không e ngại gì lắm, nhưng cảnh giác thì vẫn phải có.

Chí ít, khi trước hắn đã khiến cho Hoằng Khương cùng Mộ Lan bộ lạc mất mặt trước đông đảo các bộ lạc khác, mà khi dùng thái độ khiêu chiến mình, Hoằng Khương cực kỳ tự tin, giống như nắm chắc có thể hành hắn trước mặt tất cả những người ở đây.

Thế nên trong lòng Kha Thiên Lạc lập tức sinh ra một tia kinh nghi. Lòng bàn tay của hắn siết chặt lại, có thể nghe thấy được tiếng kêu của các khớp xương vang lên, có lẽ trong lòng hắn đã thầm hạ quyết tâm.

Một lúc sau, trận thứ năm tiếp tục được bắt đầu.

Có thể nói, trận đấu này khá đặc biệt, bởi có một người không phải đến từ bộ lạc chư hầu của Phong Tuyết bộ lạc. Mà kẻ này là một kẻ lai vãng, đến từ một khu vực khác nằm ngoài phạm vi thống trị của Phong Tuyết bộ lạc.

Các đại thử, những kẻ lai vãng nếu chứng minh được thân phận trong sạch, không phải đến từ bộ lạc đối thủ của Phong Tuyết bộ lạc, cũng không đến từ đối thủ của bộ lạc thống trị Phong Tuyết bộ lạc thì hoàn toàn được chấp nhận.

Những dị sĩ lai vãng này khá ít khi xuất hiện trong các đại thử, mỗi lần xuất hiện đều ít nhiều khiến người ta xôn xao bàn tán.

Ông lão họ Cảnh nói lớn:

- Trận tiếp theo, lai vãng dị sĩ Cổ Thái đối đầu với Côn Bảo bộ lạc Phó Điền. Mời cả hai tiến lên lôi đài.

Nghe đến bốn chữ “lai vãng dị sĩ”, ngay lập tức khiến cho người ta nảy sinh hứng thú.

Phó Điền của Côn Bảo bộ lạc bước lên trước. Kẻ này trong đồng trang lứa cũng khá nổi danh, xếp hạng khảo thí tại Thường Sơn, Phó Điền xếp hạng mười một, vậy nên trong số những người ở đây cũng khá gây chú ý. Mà Phó Điền này tu vi là Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu đã đến đỉnh phong, một thời gian nữa nhất định sẽ đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy.

Phó Điền diện mạo khá anh tuấn, trên miệng lúc nào cũng treo một nụ cười. Bước lên lôi đài một cách thong dong, hai tay đặt sau lưng, gương mặt đón ánh nắng mặt trời, quả thực chói lóa khiến người ta khó quên.

Nhưng ngay lập tức bộ dạng anh tuấn ngời ngời ấy bị một câu nói phá vỡ ngay.

- Trảm thái cổ, phá thiên hoang. Xin tự giới thiệu, ta tên Cổ Thái.

Một bóng người từ trong mấy chục dĩ sĩ đang đứng tụ hợp bỗng nhún chân, bay thẳng lên lôi đài. Nói mạnh miệng, thanh âm hùng hồn và tự tin, xuất hiện một cách nổi bật, chói lóa nhất trong số tất cả mọi người, thậm chí có thể nói, đây là lần đầu tiên có một người sáng lấp lánh như vậy.

Tuy nhiên, khi hắn hiện diện trên lôi đài thì có gì đó không đúng cho lắm.

Người tên Cổ Thái này, nhìn cách ăn mặc, y phục thì chắp vá lung tung, còn thua cả một tên khấc cái, đúng là bần đến không thể bần hơn.

Mái tóc cột đuôi ngựa, gương mặt cũng khá sáng láng, tuy nhiên trong đôi mắt ẩn chứa một tia gian xảo. Da mặt ngăm đen, mi mắt có một vết sẹo nhỏ đặc biệt. Kẻ này thoạt trông rất phong trần, có vẻ như là một kẻ bôn ba đã một thời gian.

Tuy nhiên người khác có thể nhận ra được, Cổ Thái tuổi còn khá trẻ, chỉ mới mười bảy mười tám mà lại có khí chất phong trần thế kia, chẳng biết làm thế nào mà hắn có thể sống đến tận bây giờ.

Lại nói, tu vi của Cổ Thái không tệ - Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu. Thiên phú tên này có lẽ không tồi chút nào.

Vừa xuất hiện liền cướp hết ánh hào quang từ tay Phó Điền, một tia khó chịu lập tức lộ ra.

Nhưng Phó Điền vẫn cố làm ra vẻ hào hoa tao nhã, nhẹ nhàng hất tóc về phía sau, mỉm cười nói:

- Tại hạ Phó Điền, mong huynh đài chỉ giáo.

Tuy nhiên, Cổ Thái dường như không để tâm lắm đến trận chiến. Chỉ thấy Cổ Thái ho khan một tiếng, sau đó nhìn lên khán đài xung quanh, nói lớn:

- Chư vị bằng hữu, thú thực với các vị, Cổ Thái ta đến đây tham dự khảo thí chỉ là phụ, mục đích chính là…

Vừa nói, trên tay Cổ Thái vừa xuất hiện một số món đồ. Hắn cầm giơ lên cao, tiếp tục nói:

- Ở đây tại hạ có một số món đồ, đối với tu vi của các vị bằng hữu cực kỳ hữu ích. Tỉ như Thông Mạch Dịch này có thể giúp cho dị sĩ từ Dẫn Huyết cảnh tầng năm trở xuống có thể đột phá tu vi. Còn nếu không thể đột phá thì sẽ khiến cho tu vi củng cố, làm tiên cơ để đột phá tầng tiếp theo. Số lượng Thông Mạch Dịch có hạn, giờ chỉ còn lại ba bình. Giá mỗi bình là ba mươi hoang tệ, nhanh chóng liên hệ kẻo hết.

- Còn có Hồng Ưng thảo, giúp cho dị sĩ tăng cường lực lượng cơ thể, chỉ còn lại đúng một gốc.

- Phá Kim chỉ của Tuyên Vũ môn, cực kỳ nổi danh, luyện đến cực hạn liền có thể phá được kim thạch dễ dàng.

- ………

Cổ Thái trên lôi đài miệng nói không ngớt, nước bọt văng tung tóe. Hắn trên tay cầm đồ, miệng thì chào hàng với cái giá không thể nào đẹp hơn. Thiếu điều người ta còn tưởng tượng, bất cứ thứ gì lọt vào tay Cổ Thái này đều trở thành vật có giá trị vậy.

Còn Phó Điền kia, căn bản đã bị người ta vứt sang một bên rồi. Sự chú ý đều dồn về phía Cổ Thái cả. Quả thực, từ cổ chí kim, duy có Cổ Thái dám làm như vậy trên lôi đài trang trọng.