Đại Học Yêu Quái

Đại Học Yêu Quái - Chương 114




Diệp Tiếu sợ xe ngựa sẽ rơi xuống vách núi, có những bảy con ngựa, chỉ cần một con không nghe lời chạy loạn là xong, hơn nữa hai bên tối mù, ngã xuống có bò lên nổi không?



Bạch Văn cười trấn an: “Thầy Diệp cứ yên tâm, sẽ không ngã xuống đâu.” Vẻ mặt Diệp Tiếu quá dễ đoán, mọi người trong xe vừa nhìn đã hiểu.



“Thật sao?” Diệp Tiếu vẫn đứng ngồi không yên, phải ôm Eatonton xoa xoa một lúc mới hơi bình tĩnh lại được. Đây là lần đầu tiên cậu tới một nơi nguy hiểm mà không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào thế này, bức tường ban nãy so ra chỉ là chuyện cỏn con. Ma giới quả là nơi nguy hiểm, nhân giới vẫn tốt hơn!



“Tiếu Tiếu đừng sợ, em sẽ bảo vệ Tiếu Tiếu.” Eatonton cọ cọ Diệp Tiếu.



Diệp Tiếu: “…” Anh thì dẹp đi, anh thế này mà còn đòi bảo vệ tôi, bình thường toàn là tôi bế anh anh quên rồi hả?



Con đường khúc khuỷu không thấy điểm cuối, xe ngựa thì cứ phi vèo vèo, làm Diệp Tiếu sợ nhắm tịt mắt, tránh bản thân không kìm được lại nhìn ra ngoài cửa sổ.



Bỗng, xe dừng lại.



“Chúng ta tới nơi rồi.” Năm Ba Đại Học đứng dậy, mở cửa xe cho mọi người.



Tới rồi? Diệp Tiếu cảm giác mình mới nhắm mắt một lúc, không ngờ vèo cái đã tới nơi, bên ngoài hơi ồn ào, hình như đang tụ tập rất nhiều người. Diệp Tiếu bế Eatonton, cẩn thận từng li từng tí xuống xe.



Nào ngờ, vừa thò đầu ra Diệp Tiếu đã lập tức rụt vào.



Diệp Tiếu vỗ vỗ con tim nhỏ bé, mịa, hù chết cậu, địa phương quái quỷ gì đây?! Bên ngoài chỉ toàn đầu trâu mặt ngựa! Đủ các loại ma quỷ, không mấy ai có nhân hình, có thể tệ hơn nữa được không!



“Sao vậy thầy? Mau xuống xe mau xuống xe!” Hồ Đa Đa muốn xuống lắm rồi, hắn nhìn Tất Phong mà lộn cả ruột. Cả hai đã thề cả đời không qua lại, hắn không muốn ngồi cùng một chỗ với hắn ta, xe thì nhỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt, phiền muốn chết!



Diệp Tiếu che chở trái tim mong manh, quay đầu lại bảo: “Mấy người nghĩ giờ tôi ngồi xe đi về có khả thi không?”



Hồ Đa Đa & Bạch Văn & Tất Phong: “…” Người này đang nói gì vậy.





“Phụ vương! Mẫu hậu!” Chưa được nửa phút Diệp Tiếu đã muốn rời khỏi đây, cơ mà Eaton trong lòng cậu hiển nhiên không muốn vậy. Hắn nhìn qua cửa xe đã thấy Bridge và Elsa đứng cách đó không xa. Đã lâu chưa được gặp cha mẹ, ở ngoài còn chịu đủ “Khổ”, giờ được về nhà khỏi phải nói Eaton xúc động cỡ nào. Eaton hai mắt đẫm lệ, vẫy cánh quẫy móng muốn bay tới chỗ phụ vương mẫu hậu, miệng không ngừng gọi hai người, giọng nói bi bô mềm mềm, nghe vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.



Diệp Tiếu nhìn Eaton tội nghiệp, thở dài một hơi. Hôm nay cậu đã hứa với Eaton, giờ nếu chuồn đi nhất định sẽ tổn thương hắn, yến hội hôm nay cũng bị phá hỏng, haiz… Chết thì chết, tới đi!



Diệp Tiếu hít sâu một hơi, bế Eaton xuống xe. Lần đầu gặp đám yêu ở trường có cảm xúc gì, giờ cậu cũng có cảm xúc y chang, sợ suýt vỡ tim. Diệp Tiếu nỗ lực trấn an bản thân, nỗ lực coi đám ma quỷ trước mắt như học sinh trong trường, đừng sợ, Diệp Tiếu mày là người có kinh nghiệm!



Hai người vừa xuống đã nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên tứ phía, đối phương chuẩn bị hết sức chu đáo, Diệp Tiếu lấy dũng khí nhìn quanh một vòng, các ma quỷ còn thân thiện cười với cậu, vỗ tay cũng hết sức chân thành.




Ừm, chắc là cười đó, vì không mang mặt người nên cậu cũng không phân biệt được họ có đang cười hay không.



Con dân ma giới A: “Oa ~ Các ngươi xem, đó là vương phi tương lai của chúng yêm (^▽^)~”



Con dân ma giới B: “Oa oa, coi bộ đẹp ghê hén, y phục cũng đẹp, là màu bạc đó nghen, y phục nhân giới đúng là đẹp, yêm thấy tiên giới với thần giới cũng mặc cái màu này o(^o^)o”



Con dân ma giới C: “Vầy có phải ma giới chúng yêm là thông gia với nhân giới không? Nghe oách ghê hén! Cảm giác ngầu thiệt là ngầu ^o^”



Con dân ma giới D: “Ngầu là cái chi? ⊙_⊙”



Con dân ma giới E: “Ngầu mà ngươi cũng không biết, đúng là đồ nhà quê! 一 _ 一 ”



Con dân ma giới D: “Huhuhu ngươi đừng vầy mà, mau nói cho yêm biết với T_T”



….



Bridge và Elsa đã nhiệt tình giới thiệu vương phi tương lai cho con dân, cơ hồ ai cũng biết yến hội hôm nay chính là lễ đính hôn, nhưng có một chuyện hai người chưa nói cho ma giới biết.




Đó chính là bi kịch “Vô cùng thảm khốc” – Eaton biến nhỏ!



Thế là, chúng ta được nghe đoạn hội thoại sau:



Con dân ma giới A: “Úi chà chà ~ Mấy người nhìn tiểu khả ái trong lòng vương phi điện hạ kìa, chưa gì vương phi điện hạ đã sinh tiểu tiểu vương tử, vương tử Eaton của chúng yêm thiệt là giỏi b▽b~”



Con dân ma giới B: “Chà chà, đúng ha, tiểu tiểu vương tử thiệt là khả ái, vàng chói lóa mập núc ních, y chang vương tử Eaton hồi nhỏ ~(^▽^)/~”



Con dân ma giới C: “≧▽≦ Không ngờ vương tử Eaton to gan như vầy, tới nhân giới chưa bao lâu đã có tiểu tiểu vương tử rồi, thiệt là quá lợi hại!”







Diệp Tiếu vô lực, được rồi, do cậu đánh giá quá cao trí thông minh của tiểu đồng bọn ma giới, còn tưởng họ cùng trình độ với đám học sinh của mình. Nhưng giờ cậu mới biết, mấy người này còn thua học sinh cậu!



Tôi là đàn ông! Đàn ông! Mấy người mở to mắt ra nhìn kỹ đi! Tôi đẻ con kiểu gì?! Còn tiểu tiểu vương tử nữa chứ! Mấy người thấy tôi giống phụ nữ chỗ nào?




Diệp Tiếu xem như đã hiểu, đám ma quỷ này trông thì hung dữ nhưng thực ra chẳng phải vậy, cứ nghe thử bọn họ nói sẽ biết, cả đám ai cũng kỳ cục.



Diệp Tiếu không buồn giải thích với họ, dù sao thì cuối cùng sự thật sẽ rõ, cậu là đàn ông, không sinh được tiểu tiểu vương tử.



Hồ Đa Đa và Bạch Văn, Tất Phong đều đã xuống xe, vì vậy xe ngựa liền được đánh đi.



Con dân ma giới A: “Ủa? Vương tử Eaton của chúng yêm đâu? Mấy ngươi có thấy không? ( 0▽ 0)”



Con dân ma giới B: “Đúng ha, vương tử Eaton đâu rồi? ⊙▽⊙”




Con dân ma giới C: “Ta biết ba người mới xuống xe, một thuộc yêu giới, hai người còn lại từ thần giới, ôi ôi, người ở thần giới cũng tới sao ≥﹏≤”







“Vương tử Eaton đâu rồi?”



“Sao vương tử Eaton không trở về, để vương phi điện hạ và tiểu tiểu vương tử về một mình, hơi quá đáng à nha.”



“Ô ô ô, lễ đính hôn hôm nay phải làm sao đây.”







“Ôi, con trai bảo bối thân ái của ta rốt cuộc đã về rồi, mau để mẫu hậu ôm một cái nào!” Trong lúc chúng ma xôn xao bàn tán, vương hậu Elsa vui vẻ bước đến bế Eaton trong lòng Diệp Tiếu, hôn chụt một cái: “Moa ~ Con ta thật khả ái!”



Chúng ma: “…” Hở?! Không phải tiểu tiểu vương tử sao, thế nào lại thành con trai vương hậu, chẳng lẽ vương tử Eaton có em? Nhưng vương hậu sinh tiểu vương tử lúc nào mà bọn yêm không biết.



Ma vương Bridge cũng tủm tỉm lại gần, đỡ Eaton núc ních trong tay Elsa ước lượng, có vẻ rất hài lòng với cân nặng của con trai: “Cuối cùng con đã về rồi, Eaton.”



Chúng ma: “Hả?!!!”



Tưởng tiểu tiểu vương tử cơ mà?



Có ai nói với mấy người chưa, não bổ là bệnh, mau đi chữa trị đi….