Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 8 - Chương 3




Hách Liên Ngự Thuấn thấy nét mặt ngự y như vậy thì cực kỳ vui mừng nhưng vẫn làm mặt lạnh, chậm rãi cất tiếng hỏi, “Chẩn đoán được chưa?”

“Dạ, được rồi, thưa thái tử!” Ngự y vội vàng lui về sau một bước, giọng nói cũng không áp chế được sự vui sướng.

Hách Liên Ngự Thuấn gật đầu, cũng không lập tức muốn ngự y nói ra kết quả mà lại lệnh cho những ngự y khác tiến lên chẩn mạch.

Những ngự y khác đều có cùng một dáng vẻ, đầu tiên là lo âu, rồi sau khi bắt mạch xong thì vẻ mặt trở nên mừng rỡ. Vẻ mặt của bọn họ hoàn toàn bị Hách Liên Ngự Thuấn nhìn rõ ràng, đôi môi mỏng vốn đầy vẻ lạnh lùng của hắn cũng không nhịn được mà cong lên.

“Các ngự y, thế nào rồi?”

Tất cả ngự y đều cung kính vòng tay, “Chúc mừng thái tử! Chúc mừng thái tử! Thái tử phi đã mang thai!”

“Tốt!” Nét mừng vui tràn ngập trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn, hắn đứng dậy, nhìn về phía mấy ngự y, sảng khoái nói, “Mấy người các vị đều có thưởng lớn!”

“Đa tạ thái tử điện hạ!” Tất cả ngự y đều mừng rỡ quỳ xuống.

Đợi mấy người họ rời đi, Hách Liên Ngự Thuấn mới cẩn thận kéo Sở Lăng Thường lại gần, gương mặt cương nghị của hắn cũng không cách nào che dấu được sự vui sướng. Hắn tựa như muốn nói điều gì đó, rồi lại như không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn bụng của Sở Lăng Thường rồi nở nụ cười.

Sở Lăng Thường chưa từng thấy Hách Liên Ngự Thuấn như vậy. Nàng không nhịn được mà bật cười, “Chàng sao thế? Vẻ mặt thật kỳ quái đó!”

Thanh âm vừa thốt ra thì Hách Liên Ngự Thuấn đã không kìm lòng được mà ôm chặt lấy nàng, thở dài nói, “Nha đầu ngốc, là ta quá cao hứng thôi!” Nói xong, dường như nghĩ tới điều gì, hắn vội vàng buông nàng ra, vẻ mặt đầy sự lo lắng hỏi lại, “Ta…ta ôm nàng như vậy sẽ không đè lên hài nhi chứ?”

Thật không ngờ Hách Liên Ngự Thuấn cũng có lúc nói lắp bắp.

Sự cảm động dâng tràn tâm tư Sở Lăng Thường, nàng thực sự bị câu nói này của hắn chọc cười, “Ta đâu có yếu ớt như vậy! Ngự Thuấn, chàng không cần khẩn trương đến thế được không? Xem chàng còn khẩn trương hơn ta nhiều!”

“Ta dĩ nhiên là khẩn trương rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn đưa bàn tay ra, cực kỳ dịu dàng đặt lên bụng nàng, nét ôn nhu trong mắt tựa như tia nắng ấm áp mùa xuân, “Trong này là hài nhi của Hách Liên Ngự Thuấn ta, là hài nhi của ta và nàng.”

Sở Lăng Thường nhìn hắn, trong lòng dâng tràn hạnh phúc. Nàng thật sự vô tâm quá mức, thế nào mà ngay bản thân mình có thai cũng không biết? Nhìn hắn vừa mừng vừa sợ, dáng vẻ lại khẩn trương đến vậy, hẳn là hắn đang vui vì có hài tử. Nàng thực không cách nào tưởng tượng ra một nam tử chinh chiến sa trường tung hoành trên lưng ngựa lại có thời điểm cũng lúng túng như vậy. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra hắn cũng có mặt trẻ con như thế.

Thật ra thì vui mừng đâu chỉ có mình hắn?

Trái tim của Sở Lăng Thường cũng không ngừng rung động, lại có chút cảm giác muốn khóc, đây là một loại cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. Có lẽ, đó là sự chuyển biến của một nữ nhân, nàng từ một nữ tử u mê thành nữ nhân của hắn, rồi lại có cốt nhục của hắn và sắp trở thành mẫu thân của một người. Sinh mạng thật kỳ diệu, kỳ diệu đến mức khiến người ta cảm động, khiến người ta hạnh phúc.

Không kìm lòng được nàng cũng đưa tay ra, bàn tay nhỏ bé trắng muốt nhẹ nhàng đặt cùng một chỗ với bàn tay hắn, động tác của nàng cũng vô cùng cẩn thận. Dưới lòng bàn tay nàng là một sinh mạng nhỏ đang lớn dần lên, tiểu sinh mệnh này mang trong người dòng máu của Hách Liên Ngự Thuấn. Hài nhi này khi lớn lên cũng sẽ có bóng dáng của hắn, là bóng dáng của nam nhân mà nàng yêu nhất trên đời.

Đây thực sự là mối nhân duyên của tạo hoá!

“Ngự Thuấn!” Thanh âm của Sở Lăng Thường có chút nghẹn ngào, “Chàng hy vọng đứa bé là trai hay gái?”

Hách Liên Ngự Thuấn ngẩng đầu, lại lần nữa kéo nàng ôm vào trong ngực, thâm tình nói, “Ta đều thích!”

Sở Lăng Thường đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực của Hách Liên Ngự Thuấn, lẳng lặng hít lấy mùi hương thuộc về riêng hắn. Đây là cảm giác gì vậy? Rất đầy đủ, đầy đủ như thể vạn vật trên thế gian này đều là của nàng, giống như khi ôm lấy nam nhân này, cảm thụ hơi thở của hài nhi dưới lòng bàn tay, hết thảy đều đủ rồi.

Một lúc sau, nàng mới ngẩng lên nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu. Hắn cúi đầu cười khẽ, chủ động hôn lên trán nàng một cái, phát ra tiếng than nhẹ đầy thoả mãn.

Ánh mắt ôn nhu không hề biến đổi, giờ khắc này trong lòng nàng tràn ngập sự ấm áp, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, dịu dàng lên tiếng, “Ngự Thuấn, ta yêu chàng!”

Nàng yêu hắn, tình yêu này đã thấm sâu đến tận xương tuỷ, bắt đầu từ lúc nào nàng cơ hồ cũng đã quên, chỉ nguyện dùng cả đời chờ đợi nam tử này, vô luận trăng tròn hay khuyết, tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho hắn.

Trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng dâng tràn sự cảm động, chăm chú nhìn nàng đầy thâm tình, sự ôn nhu của nàng, ánh mắt thanh khiết cùng dung nhan diễm lệ càng khiến tâm tình hắn run rẩy.

“Lăng Thường, cám ơn nàng!”

Từ tận đáy lòng hắn thốt ra những lời này, tình yêu nàng dành cho hắn khiến hắn có một cảm giác thoả mãn cực hạn, thắng được mọi chiến công trên sa trường.

Sở Lăng Thường lẳng lặng vùi trong ngực hắn, nàng vẫn không hề trách cứ hắn vì vẫn một mực không nói ra câu nói kia. Có nhiều lúc, nàng tình nguyện cứ dựa vào hắn như vậy, cho dù không nói câu nào, nàng cũng cảm thấy thoả mãn.

Có thể cả đời như vậy cũng tốt!

“Lăng Thường, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho hài nhi của chúng ta chịu bất kỳ thương tổn gì.” Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói lộ rõ sự nghiêm túc.

Sở Lăng Thường ngẩng lên, thâm tình nhìn hắn, “Ta biết!”

Nàng tin tưởng hắn như vậy, đến chết cũng không thay đổi.

“Còn nàng nữa, vĩnh viễn cũng không cho phép rời khỏi ta!” Hắn cúi đầu, ánh mắt càng lộ rõ sự nghiêm túc.

“Được!” Sở Lăng Thường nở nụ cười êm dịu như đoá hoa mỹ lệ rồi hai người họ lại thâm tình ôm chặt lấy nhau.

***

Lúc chân trời bắt đầu nhô lên rặng mây đỏ, Nam Hoa công chúa cũng theo Dạ Nhai Tích tới một ngọn núi rợp bóng cây xanh mát, dõi mắt ra xa là dòng sông xanh biếc, xa hơn một chút là núi non trùng điệp. Dọc theo sườn núi là con sông nhỏ uốn lượn xuôi dòng khiến phong cảnh nơi này hoàn toàn khác biệt với Bắc quốc. Càng đi về phía Nam, khí trời càng ấm áp, áo choàng trên vai Nam Hoa cũng đã được bỏ xuống bởi không khí nơi này ấm áp tựa như đang giữa mùa xuân.

Ngựa dừng lại bên bờ sông, Dạ Nhai Tích xuống ngựa trước rồi đỡ Nam Hoa công chúa xuống, đáy mắt hiện rõ niềm hạnh phúc.

Từ khi ra khỏi cung, Nam Hoa mới được thấy nhiều cảnh đẹp nhân gian như vậy. Vui mừng dõi mắt nhìn núi xanh nước biếc phía xa, rặng mây đỏ trên bầu trời càng lúc càng sáng tỏ khiến giang sơn thêm mỹ lệ, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn Dạ Nhai Tích, “Nơi này là đâu vậy? Đẹp quá!

Tâm tình của Dạ Nhai Tích cũng trở nên cao hứng theo Nam Hoa, tiến lên hướng về một phía khác của bờ sông giơ tay chỉ, “Theo con sông này ngược lên chính là Hạnh Hoa thôn, nơi này bởi ở trong núi nên rất ít người lui tới. Nàng không phải muốn lưu lạc giang hồ sao? Vậy trước tiên đến Hạnh Hoa thôn xem một chút, phong cảnh nơi đó còn đẹp hơn đây nhiều.”

“Hạnh Hoa thôn? Cái tên thật đẹp, là vì nơi đó trồng nhiều cây hạnh hoa sao?” Nam Hoa hưng phấn hỏi.

“Đến đó sẽ nói cho nàng biết!” Ánh mắt Dạ Nhai Tích tràn ngập sự vui vẻ, giơ tay lên khẽ vuốt một lọn tóc của Nam Hoa, động tác cực kỳ êm ái tràn ngập tình yêu.

Nam Hoa ngượng ngùng, khẽ chớp mắt rồi gật nhẹ.

Cô nguyện nghe huynh ấy, tất thảy đều nghe theo huynh ấy.