Đại Đường Song Long Truyện

Chương 352: Kì soa nhất trứ




Từ Tử Lăng ngầm vận chính phản chân khí trong nội thể, nhanh như chớp tiến vào khoảng trống giữa Đột Lợi và Vinh Phụng Tường, chỉ còn cách hắn một cái bàn đầy chén dĩa và thức ăn.



Trên từ đường chủ, dưới đến thuộc hạ của Lạc Thủy Bang đều giật mình cảnh giác sau đó liên tiếp hô hoán làm cho tính thế càng hỗn loạn.



Canh nóng trong tô chợt hóa thành hai luồng thủy trụ nóng bỏng hướng đến hai cao thủ hộ giá của Lão Quân Miếu đang đứng phía sau Vinh Phụng Tường, cả thế đi của khí kình và phạm vi tấn công đều hết sức kì dị, trừ phi đối phương có nội kình cao hơn Từ Tử Lăng thì mới có phương pháp ngăn chặn loại “kì môn ám khí” không có hình thái cố định, không có chổ để bắ này. Ngoài ra bọn chúng chỉ có thể nhảy lên hoặc núp xuống mới có thể tránh được.



Từ Tử Lăng đồng thời tung cước nhảy lên, đầu ngón chân điểm vào mép bàn, đẩy một luồng Loa Hoàn kình vào đó. Cả cái bàn lớn giống như vật sống, cùng với mọi thứ trên mặt bàn xoay tròn từ chậm đến nhanh như xa luân nằm ngang hướng về phía bọn Vinh Phụng Tường ba người, phối hợp với hai thủy trụ được bắn tới khiến đối phương hoàn toàn rơi vào tình thế bị động, không kịp trở tay.



Đột Lợi lúc đó cũng phát xuất Phục Ưng Thương, xeo xéo phi thân đến, đem Long Quyển Thương Pháp thi triển đến cực hạn, phát ra hàng vạn bóng thương, nhảy lên phía trên của Từ Tử Lăng, lăng không nhắm đến đầu của Vinh Phụng Tường.



Khi Đột Lợi phi thân đến đỉnh đầu gã, Từ Tử Lăng hô lớn một chữ “Lâm”, trước tiên dùng Bất Động Căn Bổn Ấn ngưng tụ công lực, tiếp đó hóa thành Đại Kim Cương Luân Ấn, song quyền cùng kích tới. Tức thì kình khí nổi lên, hai cỗ khí kình cách bụng Vinh Phụng Tường ba xích thì hợp lại, giống như hai thiết trụ thực thụ với thế lôi đình vạn quân hướng về địch nhân, xuất kì bất ý, công kì bất bị.



Trước hành động thích sát liền mạch như áo trời không một khe hở của Từ Tử Lăng và Đột Lợi, trong sát na đó Vinh Phụng Tường và hai cao thủ hộ giá đã rơi vào cục diện không còn cửa để cầu cứu mặc dù cả sảnh đường đều là người của Lạc Thủy Bang.



Vinh Phụng Tường phát giác hai kẻ hai bên tả hữu đều đã tránh sang một bên hay đã núp xuống, tiếp theo một “chân ngôn” đập vào tai làm kinh mạch chấn động, lập tức lòng chiến đấu không còn, kinh mạch xung động khó chịu, khiến hắn khó mà kịp thời nhảy lên để nghênh chiến với Đột Lợi và tránh được công thế lăng lệ của Từ Tử Lăng.



Không bỏ qua cơ hội tốt, Phục Ưng Thương của Đột Lợi và quyền của Từ Tử Lăng như lưới trời chụp xuống, lại còn có một chiếc bàn lớn đang bay đến ngang bụng hắn. Đột nhiên Vinh Phụng Tường biến thành phải một mình chống chọi cầu sinh, chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai có thể viện thủ cho hắn được nữa.



Vinh Phụng Tường đương nhiên không bó tay chịu chết. Chỉ cần hắn có thể tranh thủ một chút thời gian thì người của hắn sẽ ùn ùn kéo tới, triển khai phản kích. Hắn lập tức thét lên một tiếng, bay lùi về phía sau.



Do bị ảnh hưởng của hai thủy trụ bắn tới hai bên tả hữu, hoàn toàn hạn chế lộ tuyến tránh né nên dù hắn thập phần không tình nguyện nhưng cũng chỉ còn có nước nhảy lui về phía sau. “Bình” một tiếng, Vinh Phụng Tường đã phá cửa sổ bay ra, rơi vào hành lang thông với sảnh đường phía Nam.



Các hảo thủ của Lạc Thủy Bang đang phòng thủ ở bên ngoài lập tức từ hai bên tả hữu chạy đến tiếp viện. Dù bị “thủy tiễn” cản trở nhưng chỉ cần chậm một chút cũng có thể kịp thời cản được Đột Lợi và Từ Tử Lăng đang truy kích như hình với bóng.



Sinh tử chỉ cách nhau có một cọng tóc.



“Bình!” Vinh Phụng Tường hai tay áo vung lên ngạnh tiếp quyền phong của Từ Tử Lăng, toàn thân chấn động, mượn lực nhảy ra ngoài, khó khăn lắm mới tránh được Phục Ưng Thương của Đột Lợi.



“Rầm!”



Chiếc bàn phá tường bay ra ngoài làm đứt gân gãy xương hai hảo thủ của Lạc Thủy Bang, hai tên đó chỉ kịp hô thảm một tiếng ngã xuống đất. Đột Lợi rơi xuống mặt bàn, thương mang lan rộng, tức thì có thêm hai người trúng thương ngã xuống, uy thế kinh người.



Từ Tử Lăng cũng xông ra hành lang, ngầm vận Bảo Bình Ấn, liên tục phát ra mười mấy đạo quyền kình vô cùng uy mãnh bức những kẻ chạy đến viện thủ phải lui vào trong sảnh, tạo ra hình thế nhất phu đương quan, vạn phu nan địch.



Vinh Phụng Tường lúc đó đang hạ xuống mặt cỏ ở vườn hoa phía bắc, chân chạm đất thì loạng choạng đứng không vững. Hắn thấy hai người không thừa thế truy kích, chỉ ngăn cản viện binh trong lòng biết là không ổn. Chính vào lúc đó một luồng kình khí đã từ trên ập xuống.



Hắn hoảng hốt nhìn lên thì thấy Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đã hướng vào đầu mình mà chém tới, đao khí cường đại không thể kháng cự bao phủ cả người hắn, làm hắn phát sinh cảm giác một bước cũng không thể di chuyển được, cực kì đáng sợ. Vinh Phụng Tường không còn cách nào khác chỉ đành vận công lực toàn thân, song tụ đưa lên phất vào Tỉnh Trung Nguyệt.



Vào lúc khẩn cấp sinh tử quan đầu này, lại một luồng sát khí từ bên phải ập đến, quyền phong trí mạng cuồng mãnh như sóng to gió lớn, như một bức tường vô đổ ụp xuống.



Vinh Phụng Tường kinh hãi nhìn qua, chỉ thấy một người đầu tóc bịt kín như câu hồn sứ giả từ âm tào địa phủ hiện ra, nhằm hắn mà công tới.



Hắn biết rõ tâm thần của mình đã hoàn toàn bị một đao kinh thiên động địa của Khấu Trọng trấn nhiếp, lại thêm một đại địch bất ngờ xuất hiện, nếu còn do dự không toàn lực đào mệnh thì nói không chừng sẽ không qua được kiếp này, lúc đó thì hối hận đã muộn.



“Bình!”



Một đao của Khấu Trọng mạnh mẽ chém vào song tụ của Vinh Phụng Tường, mượn lực bay về phía sau hỗ trợ Từ Tử Lăng và Đột Lợi ngăn cản truy binh. Vinh Phụng Tường đỡ đao phun ra một búng máu lảo đảo lùi lại, Phục Khiên sấn đến cạnh hắn.



Vinh Phụng Tường kêu lên một tiếng thê lương, cả người không khống chế được như một con vụ lảo đảo xoay vòng, tai mắt mũi miệng chỉ toàn là máu, ngã bịch xuống đất lăn lông lốc.



Phục Khiên huýt gió một tiếng, ba vị chiến hữu liền ứng tiếng phi thân lùi lại, sau khi hội họp với y không ai quay đầu, chỉ theo lộ tuyến đã sắp xếp hoàn hảo từ trước nhanh chóng rời khỏi, thành công chạy thoát.



Từ một tháp chuông cao nhìn xuống chỉ thấy ửa bốc lên dày đặc che lấp mọi thứ.



Khấu Trọng cười nói:



- Cho dù đốt cả Đông Đô Vinh lão yêu cũng không sống dậy được. Đốt đi chỉ là căn nhà mà Vương Thế Sung cho bọn ta thôi. Thật kì quái! Sao Vương Thế Sung không ra tay can thiệp nhỉ?



Từ Tử Lăng trầm mặc nhìn cột khói đen bị gió lạnh thổi tan đi, lặng yên không trả lời.



Đột Lợi cười nói:



- Không ngờ các người nghĩ ra gặp ở tháp chuông này, tưởng là minh nhưng thật ra là ám, lại có thể giám sát cả một vùng rộng lớn từ sông Lạc Thủy đến cả đường phố trong thành.



Một đội khoảng hơn hai mươi bang chúng của Lạc Thủy Bang, vội vàng chạy lên Thiên Tân Kiều, hình như muốn nhanh chóng di chuyển đến một nơi nào đó.



Khấu Trọng trầm giọng nói:



- Bước tiếp theo phải làm sao đi đây?



Đột Lợi đáp:



- Đợi Phục Khiên lão ca thám thính tình thế cho rõ ràng sau đó mới quyết định cũng không muộn. Vinh lão yêu chết rồi, trận cước của Chúc yêu phụ sẽ đại loạn, bị tổn thất rất lớn





Từ Tử Lăng đột nhiên nói:



- Hai người nhìn đội kị sĩ kia của Lạc Thủy Bang có cảm giác



Khấu Trọng ngẩn ra nói:



- Ngươi vừa nhắc đến ta liền cảm thấy có điểm khả nghi rất lớn. Bọn chúng không hề có vẻ tang tóc ủ rũ gì, ngược lại đội hình chỉnh tề, sĩ khí cao ngút, rốt cuộc là chuyện gì đây?



Đột Lợi nhỏ tiếng:



- Không cần đoán nữa! Phục Khiên đến rồi.



Phục Khiên vẫn dùng mặt nạ trùm đầu, thân mặc y phục dạ hành từ một ngõ hẻm xuất hiện, vòng qua nhiều phòng ốc sau mới hướng tới tháp chuông. Tiếp theo y lại cố ý không vào tháp mà lại chạy lòng vòng một lúc lâu nữa mới vòng lại chỗ tháp chuông, lúc đó mới trèo thẳng lên.



Ba người biết y sợ bị người ta theo dõi nên mới đi vòng như vậy, trong lòng chợt có cảm giác bất tường.



Phục Khiên lên đến đỉnh tháp, cởi mặt nạ ra, cười khổ nói:



- Ba vị có phải thấy Vinh Phụng Tường đó vô dụng quá không?



Khấu Trọng chấn động nói:



- Tên đó không phải Vinh lão yêu sao?




Phục Khiên ngồi phệt xuống, dựa lưng vào thiết trụ dùng làm giá đỡ cho chiếc chuông đồng, lắc đầu than:



- Ta cũng không biết đó có phải là Vinh Phụng Tường chân chính không. Sự thật là lại cóVinh Phụng Tường khác dáng điệu như sinh long hoạt hổ xuất hiện cùng với con gái của lão đến chỗ của Vương Thế Sung hưng sư vấn tội. Người của Lạc Thủy Bang dốc hết lực lượng phân tán ra khắp nơi tìm kiếm chúng ta.



Từ Tử Lăng cười khổ nói:



- Người chúng ta giết là Khả Phong giả làm Vinh Phụng Tường, không phải Bích Trần giả làm Vinh Phụng Tường. Lúc đó ta cũng đã cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vấn đề là hai người bọn chúng Ma công đồng nguyên, nhãn thần cũng có điểm giống nhau, ta lại không có thời gian mà xem xét cho kĩ nên mới nhầm lẫn như vậy.



Khấu Trọng hận đến nghiến răng ken két, song sai lầm này không thể cứu vãn được nữa.



Đột Lợi bất chợt ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường khổ não nói:



- Hiện tại phải làm sao đây? Nói không chừng còn liên lụy đến Mạc Hạ Nhi và tùy tùng của y.



Phục Khiên nói:



- Cái đó Khả Hãn yên tâm. Mạc Hạ Nhi là đại diện cho Hiệt Lợi, Vinh lão yêu dù có gan bằng trời cũng không dám động đến y. Thế nhưng Khả Hãn tuyệt không thể lộ diện nữa.



Đột Lợi ngẩn ra nói:



- Không lẽ Thiếu Soái và Tử Lăng có thể lộ diện sao?



Phục Khiên nói:



- Cho dù đối phương biết rõ họ có phần tham dự nhưng chỉ cần họ một mực không nhận, lại thêm Vương Thế Sung nhất định chống lưng cho họ như vậy có thể qua được cửa này.



Khấu Trọng lạnh lùng nói:



- Chi bằng chúng ta tiến thẳng vào Vinh phủ, cùng với Vinh lão yêu đánh thêm một trận nữa xem thử quyền đầu của ai cứng hơn?



Từ Tử Lăng nói:



- Đó chỉ là thất phu hữu dũng mà thôi. Sĩ binh dùng mưu, bọn ta hiện tại nên tĩnh không nên động, để xem rõ tình huống thế nào, sau mới quyết định làm sao giết Vinh lão yêu.



Phục Khiên gật đầu đồng ý nói:



- Hiện tại hư thật của Vinh phủ khó mà đoán được, chúng ta không nên mạo hiểm. Cũng may địch nhân không biết ta cũng tham dự chuyện này, đối với ta cũng có phần cố kị. Thế nên Khả Hãn có thể tới chỗ ta để tạm lánh nạn. Thiếu Soái và Tử Lăng có thể công nhiên lộ diện, xem thử phản ứng của địch nhân ra sao. Bất quá ba người các ngươi sau này tuyệt đối không thể đi chung được nữa.



Khấu Trọng thấy hai người còn lại không phản đối gì, chỉ đành đồng ý.



Phục Khiên đưa mặt nạ trùm đầu cho Đột Lợi, cười nói:



- Tiểu đệ còn chưa có thời gian ngồi xuống mà nghiên cứu một kế hoạch tương lai sao cho mọi người cùng có lợi nữa!



Khấu Trọng lấy ra một mặt nạ mũi khoằm đầy râu ria, chầm chậm



- Khả Hãn cũng có thể công nhiên lộ diện, bất quá chỉ là dưới một bộ mặt khác mà thôi!




*



Sau khi Phục Khiên và Đột Lợi bỏ đi, Khấu Trọng vẫn còn giận nói:



- Lần này chúng ta đúng là tính sai một bước mới gây ra nông nỗi bất thượng bất hạ thế này. Thật là tức chết người!



Từ Tử Lăng tâm bình khí hòa nói:



- Có được ắt có mất, chí ít cũng giết được Khả Phong, đối với thực lực của Lão Quân Miếu cũng có thể coi là một đả kích lớn. Bích Trần sau này khó mà tìm được một người có thể giả dạng hắn nữa. Ai! Chúng ta muốn không phục cũng không được, hai kẻ đó bất luận thanh âm, ngoại mạo thần thái đều giống nhau như đúc.



Khấu Trọng chợt thốt lên:



- Lại có người đến kìa!



Một bóng người từ trên mái nhà nhảy xuống, nhanh chóng đến gần, thì ra là Thái tử Vương Huyền Ứng. Hai gã đã từng bắt hắn đến đây, chẳng trách hắn lại tìm đến tháp chuông. Khấu Trọng lập tức trầm mặt xuống.



Vương Huyền Ứng trèo lên tháp chuông, chưa bước đến đỉnh đã vui vẻ nói:



- Quả nhiên tìm được hai vị đại ca ở đây.



Khấu Trọng hận nói:



- Ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao?



Vương Huyền Ứng chưa từng bị người chỉ trích thẳng mặt như vậy, biến sắc nói:



- Sao Thiếu Soái lại nói vậy?



Khấu Trọng lạnh lùng cười nói:



- Nếu không phải Thái tử đem địa điểm chúng ta ẩn náu tiết lộ cho Vinh lão yêu thì sao hắn có thể thông báo cho địch nhân của bọn ta, khiến chúng lũ lượt tìm tới cửa chứ?



Vương Huyền Ứng ngẩn người nói:



- Có chuyện đó sao? Chẳng trách Thiếu Soái hiểu lầm, ta có thể phát thệ, tin tức thực không phải bị tiết lộ từ chổ của ta. Vương Huyền Ứng ta đâu có ngốc như vậy, bán đứng các người đối với Đại Trịnh chúng ta đâu có lợi gì chứ.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nhau. Hai gã tuy không có hảo cảm gì với Vương Huyền Ứng nhưng cũng cảm giác được hắn không nói dối. Tin tức rốt cuộc làm sao mà bị tiết lộ? Vinh Phụng Tường tại sao lại muốn tung tin đi khắp nơi?



Vương Huyền Ứng cười khổ nói:



- Bất quá bọn ta lần này bị các người hại đến khổ. Cả phụ hoàng cũng không biết làm sao ăn nói với tên Vinh Phụng Tường đang nổi giận đùng đùng đó. Các người thực giết được hắn thì sự việc đã dễ giải quyết hơn nhiều



Từ Tử Lăng than:



- Bọn ta quả là đã giết được hắn. Bất quá tên đó là Vinh Phụng Tường do Khả Phong giả dạng.



Vương Huyền Ứng ngjac nhiên nói:




- Khả Phong?



Khấu Trọng tức giận nói:



- Ta thật không biết phụ tử nhà ngươi có chủ ý gì? Ta một lòng hảo tâm báo cho các người biết Vinh Phụng Tường chính là Bích Trần yêu đạo của Lão Quân Miếu, thế nhưng các người lại xem như gió thoảng qua tai, để hắn tiếp tục hoành hành. Nói cho ta biết cái đó là đạo lý con bà gì?



Vương Huyền Ứng cười khổ:



- Nói hay lắm! Bọn ta sau khi được Thiếu Soái cảnh báo lập tức phái đại quân bao vây Vinh phủ trùng trùng. Ta và phụ hoàng đích thân thống lĩnh cao thủ vào Vinh phủ bắt Vinh Phụng Tường, nào hay hắn không hề phản kháng mà để cho chúng ta kiểm tra mặt mũi của hắn, chứng minh hắn không phải do người ta giả dạng, bọn ta còn nghĩ là bị trúng kế li gián của Thiếu Soái nữa chứ.



Khấu Trọng hoán một hơi lương khí:



- Nói như vậy là có một thật hai giả, tổng cộng ba tên Vinh Phụng Tường. Bích Trần lão yêu quả thật giảo hoạt.



Từ Tử Lăng hỏi:



- Căn cứ theo những gì Thái tử nghe được, Mạn Thanh Viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



Vương Huyền Ứng nói:



- Lúc đó khi Lang Phụng và Tống Mông Thu ở hiện trường, khi họ chạy đến sảnh đường phía nam thì người của Vinh Phụng Tường đã khiêng y đi rồi. Ai cũng nghĩ hắn không chết cũng đã trọng thương lâm nguy, ai đè chớp mắt hắn đã như bình yên vô sự đến tìm bọn ta, thì ra bị trọng thương là một tên Vinh Phụng Tường khác.



Khấu Trọng nói:




- Vậy thánh thượng lão nhân gia có lời gì nhờ ngươi chuyển?



Vương Huyền Ứng đáp:



- Phụ hoàng nói là hai người nên tạm thời lẩn trốn, đến tối mai khi tiễn Khả Hãn đi rồi thì hai người có thể hiện thân. Cho dù muốn đối phó Vinh Phụng Tường sau này cũng còn nhiều cơ hội, không cần phải gấp gáp nhất thời.



Khấu Trọng chau mày nói:



- Bọn ta không thể ở đây ăn gió uống sương tới tối mai được, trước mắt có thể lẩn tránh ở chỗ nào?



Vương Huyền Ứng không đáp mà hỏi lại:



- Khả Hãn có phải đi gặp Mạc Hạ Nhi không?



Từ Tử Lăng sợ Khấu Trọng nhất thời nói cho sướng miệng tiết lộ quan hệ với Phục Khiên nên xen vào nói:



- Y chính là đang đi đến vùng phụ cận để lại ám kí thông tin cho Mạc Hạ Nhi, sẽ về ngay t



Vương Huyền Ứng nói ra một địa chỉ sau lại tiếp:



- Chỗ đó chỉ mình ta và hai người biết, chắc chắn hai người không bị theo dõi. Ẩn tránh ở đó một hai ngày tuyệt đối không thành vấn đề. Ta đi đây! Hai vị bảo trọng, tối mai bọn ta sẽ an bài người đến đón Khả Hãn.



Vương Huyền Ứng đi rồi, Khấu Trọng lạnh lùng nói:



- Tên tiểu tử này muốn gạt chúng ta.



Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý nói:



- Vương Huyền Ứng không hề thích chúng ta, vừa rồi lại nhẫn nại như vậy. So với tính cách của hắn thật có điểm bất đồng, nhưng hắn vì sao lại muốn hại bọn ta?



Khấu Trọng chau mày khổ sở suy nghĩ chợt giật mình nói:



- Con bà nó! Vương Thế Sung khẳng định là liên kết với Âm Quý Phái. Đối với lão hồ li này mà nói, Tương Dương so với Thiếu Soái quân còn quan trọng hơn nhiều, thế nên cho dù hắn biết là Vinh Phụng Tường do Bích Trần lão yêu giả dạng cũng dung túng cho y.



Từ Tử Lăng gật đầu nói:



- Ngươi nói không phải không có đạo lí. Nếu là như vậy, cho đến ngày mai trước khi Khả Hãn lên đường bọn ta vẫn còn an toàn.



Khấu Trọng thập phần khẳng định nói:



- Đây chính là lý do duy nhất để Vương Thế Sung dung túng Vinh lão yêu, càng nghĩ thì càng nắm chắc đến tám chín phần mười. Làm gì mà có nhiều Vinh Phụng Tường thật giả như vậy, với sự tinh minh lão luyện của Vương Thế Sung, chỉ cần nhìn vào nhãn thần vốn không thể giả trang được là biết Vinh lão yêu có phải giả hay không. Vì vậy tên tiểu tử Vương Huyền Ứng đó nhất định là gạt chúng ta. Ôi chao!



Từ Tử Lăng lắc đầu than:



- Cái đó kêu bằng hữu sở cầu tất hữu sở thất. Ngươi muốn giúp người ta phòng thủ Lạc Dương, người ta không những không nhận tình lại còn muốn bán đứng ngươi. Sự việc đã như vậy, còn có gì để nói chứ. Hãy mau nghĩ coi tương lai sẽ phải ứng phó thế nào?



Khấu Trọng cười khổ nói:



- Nếu không phải vì muốn nghĩ cách đối phó Thạch Chi Hiên thì tốt nhất là bây giờ chúng ta nên rời xa Lạc Dương. Hay là ngươi nói cho ta biết bước tiếp theo phải làm sao đi.



Từ Tử Lăng nói:



- Sự việc trọng đại, chúng ta nên báo cho Khả Hãn và Vương tử một tiếng, để bọn họ có tâm lí chuẩn bị. Chúc yêu phụ còn chưa đuổi tới, muốn đánh muốn chạy vẫn còn thời gian để quyết định.



Khấu Trọng quyết đoán nói:



- Chi bằng chúng ta chia ra hành động. Ngươi phụ trách thông tri cho hai vị huynh đệ, ta đi thám thính hư thực của địch nhân, ngươi



Từ Tử Lăng chau mày nói:



- Ngươi muốn đến Vinh phủ hay muốn đến hoàng cung vậy?



Khấu Trọng nói:



- Hiện tại ta còn chưa quyết định, nhưng ngươi cứ yên tâm, dù xảy ra nguy hiểm gì ta cũng có cách ứng phó.



Hai gã liền ước định thủ pháp liên lạc trong nhiều tình huống khác nhau, địa điểm và thời gian gặp mặt, xong đâu đấy thì chia ra hành sự.



(