Trong khách điếm.
Cù Thanh Liên vẫn còn bàng hoàng, nhìn không ra là vui hay buồn.
Mạc Điệp đang cẩn thận băng bó bàn tay bị bỏng cho hoa yêu nãi nãi.
A Trản vốn chẳng xem vết thương nhỏ trên tay kia ra gì, chẳng qua cảm thấy dáng vẻ tiểu đạo cô lo lắng cho mình đáng yêu đến nỗi chỉ muốn sờ đầu, tiếc là hai tay nàng đều bị tiểu đạo cô cầm, muốn sờ cũng sờ không được.
Cù Thanh Liên trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nhìn về phía A Trản nói: "Làm sao mà ngươi giết hắn được? Dù ta dốc lòng tu hành bấy nhiêu năm thì lần này về Trường An cũng không dám chắc có thể một mình giết được hắn ta." Tiểu hoa yêu dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào lợi hại hơn Lương Bẩm Thiên, việc này không chỉ liên quan đến đạo hạnh mà còn vì đạo sĩ khắc yêu. Người tập đạo đều có chuyên công, hoặc là khu quỷ đưa linh, hoặc là trảm yêu trừ ma, Lương Bẩm Thiên chính là loại thứ hai, mỗi chiêu mỗi thức đánh yêu đều là sát chiêu.
"Đạo sĩ điên đúng là lợi hại hiếm thấy." A Trản tán đồng gật gật đầu: "Nếu không phải tiểu đạo cô xuất thủ cứu giúp thì nhất định ta đã chết trong tay hắn." Đương nhiên còn có cục đá ngốc thần thông quảng đại nhà nàng. Vốn dĩ A Chức nghiên tập đạo thuật, tám chín phần mười là vì bảo vệ nàng, ví như vòng tay che yêu khí trên tay, A Chức nghiên cứu thật lâu mới có thể che đậy hoàn toàn yêu khí trên người nàng.
"Con nhóc này? Giúp ngươi đối phó Lương Bẩm Thiên sao?" Cù Thanh Liên nghi hoặc liếc nhìn Mạc Điệp vẫn luôn cúi đầu tự nãy giờ.
"Đúng. Tiểu đạo cô dùng bùa cố định đạo sĩ điên, ta thừa cơ tung một chưởng kết liễu hắn. Nếu như ngươi nghe ngóng chuyện đạo sĩ điên là vì muốn giết hắn vậy thì ngươi nên cám ơn tiểu đạo cô mới đúng a!" A Trản giận dữ nhìn Cù Thanh Liên.
Cù Thanh Liên nở nụ cười trào phúng. Lương Bẩm Thiên giết chết sư phụ mình, cuối cùng lại chết trong tay đồ đệ bảo bối, đây không phải quả báo thì là gì? Nhưng hắn lại không vui nổi, chỉ cảm thấy trống rỗng không còn chút sức lực nào. Từng vô số lần tưởng tượng ra hình ảnh mình tự tay đâm chết Lương Bẩm Thiên báo thù cho sư phụ, kết quả ngay cả mặt còn chưa thấy mà người đã chết, vậy hận thù hắn tích tụ mười mấy năm qua biết làm sao buông xuống đây?
Mạc Điệp tâm tình phức tạp nhìn hoa yêu nãi nãi. Lão nhân gia quả là mồm mép lanh lợi, dăm ba câu đã bán đứng nàng sạch sẽ rồi! Bây giờ thì sư thúc đã biết chuyện sư phụ chết, đến chuyện sư phụ chết trong tay nàng sư thúc cũng biết luôn. "Sư thúc, cảm phiền ngài giữ bí mật chuyện sư phụ đã chết có được không?" Bao năm qua thành Trường An còn giữ được sự bình yên đều dựa vào uy nghiêm của sư phụ.
Cù Thanh Liên đầu óc trống rỗng, căn bản không nghe rõ Mạc Điệp nói gì. Lúc đầu hắn còn định liên hợp với yêu nữ phủ Đằng vương diệt trừ Lương Bẩm Thiên, mục đích về Trường An là để báo thù. Nhưng hắn đột nhiên mất đi mục tiêu, ngay cả sáng mai thức dậy nên làm gì cũng không biết!
"Đạo sĩ thúi, tiểu đạo cô hỏi ngươi kìa!" A Trản đứng dậy phất tay với Cù Thanh Liên đang ngẩn người.
"Hả. Cái gì?" Cù Thanh Liên có chút thất thần nhìn qua A Trản, dần dần, trong mắt của hắn có thần thái trở lại. Bình sinh hắn có ba nguyện, dù chuyện báo thù đã không cần làm nữa nhưng vẫn còn chuyện lập đồng minh Yêu - Đạo cùng A Trản a!
"Tiểu đạo cô hỏi ngươi là, có thể đừng nói chuyện đạo sĩ điên đã chết ra được không?" A Trản nhẫn nại giúp Mạc Điệp thuật lại một lần.
"Ta có thể không nói ra." Cù Thanh Liên lặng lẽ nhìn Mạc Điệp, cười cười: "Nhưng nàng ta phải cho ta gia nhập Huyền Đô! Ta tính ở lại thành Trường An, cũng phải có nghề ngỗng gì chứ!" Hắn vẫn thấy không yên lòng con yêu nữ ở phủ Đằng vương, đây là lần đầu hắn nhìn không ra đó là lọai yêu gì, ngay cả đạo hạnh thâm sâu như A Trản mà hắn vẫn có thể ngờ ngợ nhận ra là hoa yêu. Nếu hắn không được tuyển vào Huyền Đô thì yêu nữ kia nhất định sẽ tìm những người trúng tuyển hoặc là kẻ khác để liên thủ.
Nữ Đế tuyệt không thể rơi vào tay nữ yêu. Hắn không quan tâm chuyện sống chết của Nữ Đế, nhưng lại quan tâm chuyện Phục Linh đan sẽ về tay ai. Trước kia hắn chẳng hề tham luyến chuyện trường sinh bất tử, chỉ một lòng muốn báo thù, muốn cùng Lương Bẩm Thiên đồng quy vu tận. Nhưng khi được trùng phùng cùng A Trản, bỗng nhiên hắn lại không nỡ chết nữa rồi.
"Được..." Mạc Điệp không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tạm thời đáp ứng. Nàng liên thủ với hoa yêu nãi nãi cũng chưa chắc đánh thắng được sư thúc, hôm nay có thể biến nguy thành an, kỳ thật đều nhờ vào sư thúc nể mặt hoa yêu nãi nãi, làm sao còn dám mặc cả cò kè?
***
Nhạc Chức rất nhanh đã đến khách điếm. Dù sao nàng từng ở chỗ này một đêm, con đường trông quen thuộc cực kì.
Đại môn khách điếm đóng chặt, trên con đường dài ngoài cửa thỉnh thoảng còn có tuần tra ban đêm đi ngang qua. Nhạc Chức sợ kinh động người, thấp giọng dỗ dành tiểu nhân sâm tinh trong ngực: "Tiểu Bảo, con phải nghe lời dì, tuyệt đối không được lên tiếng đó nha!" Trước lúc rời khỏi miếu thổ địa nàng đã thi pháp che phủ yêu khí của tiểu nhân sâm tinh để không dẫn đạo sĩ tới, nhưng nếu gây ra tiếng động dẫn phàm nhân tới cũng không hay.
Tiểu nhân sâm tinh dùng hai bàn tay bé nhỏ trắng múp che miệng lại, nhíu đôi lông mày không còn lông gật đầu lia lịa.
"Ngoan lắm!" Nhạc Chức vui mừng đưa tay sờ sờ mũi tiểu nhân sâm tinh, cười nói: "Vậy chúng ta..." Lời mới nói một nửa, tiểu nhân sâm tinh bỗng đưa một bàn tay ra đè lên miệng nàng, thần tình nghiêm túc lắc đầu, ra hiệu nàng chớ có lên tiếng.
Nhạc Chức mím chặt miệng cười. Dược gia dạy dỗ thế nào ấy nhỉ? Bé nhân sâm tinh sao có thể đáng yêu hiểu chuyện đến thế? Ngẫm lại muội muội đáng thương thích gặm đá của tiểu hoàng đế, đều là trẻ con mà sao chênh lệch lớn quá vậy!
Nàng ôm chặt tiểu nhân sâm tinh, bay "vèo" lên lầu hai.
Sau khi lên lầu Nhạc Chức hơi hoang mang, Tiểu Đồ Chu chỉ nói A Trản và tiểu đạo cô ở lầu hai khách điếm, mà không nói cụ thể là phòng nào a!
Làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngửi từng phòng một. A Trản đeo vòng tay mặc dù không còn yêu khí nhưng hương hoa vẫn còn.
Nàng đi đến trước cửa phòng, đâm thủng cửa giấy, sau đó tiến lên ngửi cẩn thận. Không phải! Được rồi, phòng tiếp theo.
Đâm thủng một cái, ngửi một cái. Hầy, cũng không phải.
Mấy phòng tối đen đều ngửi cả rồi, chỉ còn mấy phòng sáng đèn là chưa thử. Đèn chưa tắt ắt người chưa ngủ, hành động nhất định phải cẩn thận hơn nữa.
Lúc đầu A Trản cũng không định ở lại khách điếm, liền hỏi Mạc Điệp: "Tiểu đạo cô, tối nay ngươi hồi cung hay là đi đâu?"
"Hồi cung ạ." Mạc Điệp vẫn còn sợ hãi nhìn sư thúc Cù Thanh Liên, muốn nhờ hoa yêu nãi nãi đưa mình về nhưng không biết mở miệng làm sao.
Nào ngờ A Trản thừa biết lòng nàng đang suy nghĩ gì, gật đầu nói: "Đi thôi. Để ta đưa ngươi hồi cung rồi trở về Triêu Hi Lâu sau."
"Suỵt!" Cù Thanh Liên đột nhiên nhìn hai người chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy một bóng đen ôm một đứa bé thập thập thò thò ở cửa ra vào, duỗi đầu ngón tay ra đâm thủng giấy cửa.
Cù Thanh Liên rút kiếm, bay ra sau cửa đứng yên tại chỗ.
A Trản nhìn cái bóng kia liền nhận ra là Nhạc Chức, cười nói với Cù Thanh Liên: "Đừng lo. Là cục đá ngốc nhà ta tìm ta đó thôi."
"Là ai?" Cù Thanh Liên cảnh giác. Không phải là tình địch đó chứ?
A Trản chỉ cười cười không đáp, đi qua vừa mở cửa liền thấy Nhạc Chức ôm Tiểu Bảo trong lòng, đang nằm sấp lên cửa ra vào dùng mũi ngửi ngửi. "A Chức. Muội ngửi cái gì vậy? Ây dà! Sao muội mang cả Tiểu Bảo theo đến đây thế?" Trong thành Trường An rất nhiều đạo sĩ, Tiểu Bảo dù gì cũng là yêu, bị để mắt tới sẽ rất phiền toái.
Nhạc Chức vừa nghiêng người úp sấp trên cửa thì cửa liền mở ra, làm hại nàng chới với một cái. Sau khi đứng vững nàng nhìn vào trong phòng, liền thấy A Trản đứng ở cửa ra vào, tiểu đạo cô đứng bên giường, còn có một nam đạo sĩ trông quen quen đứng sau lưng A Trản... "Ngửi mùi của tỷ a! Dược gia bận đi lấy đồ giúp ta rồi, Đồ Chu nói tỷ và tiểu đạo cô đều ở đây cho nên ta mới tới đây tìm."
Cù Thanh Liên nhận ra Nhạc Chức. Đây không phải là cô nương tốt bụng hôm đó đã giúp mình trả tiền thuê phòng đó sao? Hắn lẳng lặng thu kiếm lại.
"Nơi này... Đông vui ghê nha!" Nhạc Chức bối rối. Ba người này hơn nửa đêm tụ tập ở đây tính làm cái gì vậy?
"Muội tìm ta có chuyện gì không?" A Trản đùa với Tiểu Bảo hỏi Nhạc Chức.
"À thì. Ta không phải tới tìm tỷ." Nhạc Chức dời mắt khỏi Cù Thanh Liên, nhìn chằm chằm Mạc Điệp nói: "Ta tìm tiểu đạo cô có việc." Trong khoảnh khắc thu hồi ánh mắt, nàng nhìn thấy hai tay A Trản bị vải bọc kín, ngữ khí không còn nhẹ nhàng: "Sao tay tỷ lại bị thương vậy?"
Phàm nhân không thể đả thương yêu được! Giờ phút này trong phòng chỉ có hai đạo sĩ, tiểu đạo cô trung thực tâm địa lại thiện lương, tuyệt sẽ không làm tổn thương A Trản. Hung thủ đáng ngờ nhất chỉ có tên đạo sĩ trông quen mắt kia thôi!
"Cù đạo trưởng làm một phép thách ta phá được. Kết quả bị ta phá sạch, nhưng ta cũng chịu chút vết thương nhỏ." A Trản tự đắc nhìn qua Cù Thanh Liên. Đạo sĩ thúi cũng đánh giá nàng quá thấp rồi!
"Có nghiêm trọng không?" Nhạc Chức cầm tay A Trản lên, trong ngực ôm tiểu nhân sâm tinh, nàng chỉ có thể dùng miệng tháo vải ra xem thương thế. "Vẫn ổn. Thương thế không tính là nặng, không bao lâu sẽ khỏi."
"Thì vốn là có nặng đâu mà!" A Trản cười.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiểu nhân sâm tinh cẩn thận bắt lấy tay A Trản, thè lưỡi liếm vết thương giúp nàng. Nó không phải là nhân sâm thường, nước bọt có thể giúp mau lành vết thương. A Trản cảm động nhéo cái má phúng phính của Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo của chúng ta thật là tri kỷ quá đi à."
Nhạc Chức đưa Tiểu Bảo cho A Trản nói: "A Trản, tỷ về miếu thổ địa ở trấn Liêm Thủy giúp ta chờ Dược gia có được không? Chờ ông ấy đem đồ về rồi bảo Tiểu Đồ Chu hỗ trợ giao cho ta nhé." Nàng muốn mau chóng hồi cung thăm chừng, Hoàng đế tê liệt là một chuyện, ngoài ra không thể quên chuyện yêu đan có thể lấy mạng Hoàng đế bất cứ lúc nào!
"Được." A Trản thống khoái đồng ý.
"Vậy ta thì sao?" Mạc Điệp tiến lên hỏi.
Nhạc Chức nhìn Mạc Điệp, lại nhìn Cù Thanh Liên: "Nếu ngươi đã xong việc thì cùng ta hồi cung luôn đi!" Nàng không thể năm lần bảy lượt phí tiên khí cứu Hoàng đế, phải nhanh chóng cùng tiểu đạo cô tìm đọc điển tịch nghiên cứu ra đạo thuật khắc chế yêu đan mới được.
Mới chớp mắt một cái mà ba nữ nhân đều đi cả, chỉ còn lại Cù Thanh Liên một mình trong phòng. Hắn vội đóng cửa phòng cửa sổ, muốn hương hoa trong phòng có thể tan đi chậm hơn một chút.
(Si nam này cũng thật làm người ta đau lòng a~)
***
Trên đường hồi cung, Nhạc Chức do dự tự lặp lại nhiều lần mới nói với Mạc Điệp: "Tiểu đạo cô, ta có chuyện muốn nhờ ngươi. Ngươi nghe xong tuyệt đối đừng tức giận, ta tự làm tự chịu, nhất định sẽ phụ trách tới cùng."
Mạc Điệp lần đầu thấy Sơn Thần bà bà thế này. Nàng biết trong cung đã xảy ra chuyện, mà tuyệt đối còn là chuyện xấu, để xem chuyện này xấu đến cỡ nào. "Ngài cứ nói đi đừng ngại."
"Ngươi còn nhớ chuyện Hoàng đế sặc nước chứ?" Nhạc Chức thật sự xấu hổ, đến nhìn cũng không dám nhìn Mạc Điệp: "Ta vì muốn giúp nàng nôn nước ra nên có vỗ lưng nàng vài cái ấy mà. Nào ngờ sơ ý vỗ gãy xương nàng luôn rồi." Sợ Mạc Điệp tức giận, Nhạc Chức vội vàng giải thích: "Gãy không nhiều đâu, chỉ ba bốn cái thôi. Mà ta đã tìm được cách chữa cho nàng rồi, cam đoan thuốc đến bệnh khỏi, tuyệt không có di chứng!"
Mạc Điệp kinh hãi dừng bước.
Nhạc Chức cũng dừng lại, dùng ngữ khí khẩn cầu nói với Mạc Điệp: "Ta nói với Hoàng đế là nàng gãy xương lúc nàng bị té xỉu, nàng cũng tin rồi. Đương nhiên, sự thật là lúc nàng té xỉu ngươi đã kịp đỡ nàng, đều là ta sai."
"Ngài muốn ta giúp ngài giấu diếm bệ hạ? Chứng thực đúng là tự nàng ngã gãy xương?" Mạc Điệp bình tĩnh hỏi. Chuyện cũng đã rồi, trách cứ Sơn Thần bà bà không chỉ vô ích mà còn làm mất cơ hội khỏi hẳn của bệ hạ. "Ngài nói đã tìm được cách chữa khỏi cho bệ hạ? Chính là thứ mà khi nãy ngài nói với hoa yêu bà bà ạ?"
"Đúng đúng. Ngươi tin ta đi, nhất định ta sẽ chữa khỏi cho nàng. Dù khả năng một phần vạn là nàng sẽ bị liệt thì ta cũng sẽ ở lại trong cung làm tay làm chân cho nàng đến khi nào nàng tắt thở mới thôi." Nhạc Chức rối rít xin nhờ Mạc Điệp: "Nếu nàng mà biết ta hại nàng co quắp liệt một chỗ thì chuyện Bắc Sơn sẽ không còn thương lượng được nữa."
"Ta biết rồi, sẽ giúp ngài giấu bệ hạ." Mạc Điệp lại cảm thấy lần bị thương này đối với bệ hạ mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu. Sơn Thần bà bà là thần tiên, nói có thể trị hết thương tổn cho bệ hạ thì nhất định sẽ trị hết, cho nên chuyện gãy xương không cần phải lo lắng. Quan trọng là sau việc này Sơn Thần bà bà sẽ mang lòng áy náy với bệ hạ, chuyện Phục Linh đan nhất định sẽ tận lực tận tâm.