Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 235





Huy Hoàng cười lạnh một tiếng, nhìn Đường Phi bên cạnh, nói: “Vậy theo ý của ông, ai là người phụ trách thì người đó có tội à? Nếu như tôi thu được ma túy trong cục cảnh sát của ông, có phải là mọi người cũng có thể nghi ngờ cục trưởng là ông không?”
Lúc này, Đường Phi lùi về sau một bước, phát hiện sau lưng một cảnh sát có một túi heroin nhỏ một cách rất tinh vi.

Anh ta chồm đến ngửi, rồi hừ lạnh, nói: “Trong cục cảnh sát cũng có ma túy, bây giờ ông nói sao đây? Ha ha…”
Phạm Chí Dũng lộ vẻ mù mịt.

Sao mấy tên này đứa này còn lanh trí hơn đứa kia vậy.

Chẳng qua ông ta nghĩ vậy cũng đúng.

Bang Long không phải là doanh nghiệp đứng đắn gì, trong đó khó tránh khỏi lây dính mấy hơi thở lưu manh, du côn, vô lại.

Thế mà lại dở cái trò này với ông ta, ông ta đập bàn nói: “Các người lại dám mang ma túy đến cục cảnh sát, còn ngang nhiên vu oan, hãm hại nhân viên phá án, bắt hai người bọn họ lại cho tôi.”
“Bắt chúng tôi? Các ông nói phải nói chuyện bằng pháp luật, được… chúng tôi sẽ nói chuyện bằng pháp luật, tìm chứng cứ với ông.

Nhưng nếu như ông không nói chuyện bằng pháp luật, mà dùng bạo lực, chúng tôi cũng không sợ ông, không tin thì ông có thể đến thử!” Huy Hoàng lộ vẻ âm u.

Trong cảnh sát có một số người chấp hành pháp luật, cậu nói lý với anh ta, anh ta sẽ nói pháp luật với cậu.

Cậu nói pháp luật với anh ta, anh ta sẽ nói chuyện bằng thực lực với cậu.

Nếu như cậu nói chuyện bằng thực lực với anh ta, anh ta sẽ nói về tình yêu nước với cậu…
Đường Phi cười nham hiểm, nói: “Mấy người ai thấy chúng tôi mang ma túy vào đây? Nói chuyện phải có chứng cứ, bằng không muốn nói gì thì là cái đó rồi! Xin lỗi chứ, cục trưởng Phạm?”
Phạm Chí Dũng hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.

Huy Hoàng tiếp tục nói: “Cục trưởng Phạm, tôi nghĩ ông nên hiểu rõ, cho dù số ma túy đó được tìm thấy từ chỗ câu lạc bộ của đương sự của tôi, nhưng ông cũng không thể chứng minh đó là của anh ấy.

Cũng giống như việc có người tìm thấy bom hẹn giờ trong Nhà Trắng, ông cũng không thể cho rằng đó là do tổng thống nước Mỹ tự cài đặt được nhỉ? Nhưng ông cũng không cần để ý, đây thật sự chỉ là một túi bột mì xay từ lúa mạch.

Nhưng nếu như thật sự phát hiện từ trong phòng làm việc hoặc trong nhà của cục trưởng Phạm, vậy thì ông khó mà giãi bày rồi!”

Đây là uy hiếp.

Phạm Chí Dũng biết tên này không đơn giản, nhưng không ngờ lại khó giải quyết như vậy.

Đây chỉ là vì đang ở thành phố Nam Kinh thôi, chứ đổi lại là thành phố Ngọc, thành phố Tương Dương, cho dù là bí thư thành ủy, cũng phải nói chuyện đàng hoàng với Huy Hoàng, chứ đừng nói một cục trưởng cục cảnh sát thành phố.

Phạm Chí Dũng thở dài một hơi, nói: “Sự việc cụ thể như thế nào, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.

Lần này thật sự chỉ mời Trương Húc Đông đến hỗ trợ điều tra mà thôi.” Giọng điệu của ông ta cũng dịu lại.

Những người này khó chơi hơn dự đoán ban đầu của ông ta.
“Hỗ trợ điều tra?” Huy Hoàng liếc còng tay trên cổ tay Trương Húc Đông một cái, hỏi: “Hỗ trợ điều tra thì có cần phải còng lại không? Để tôi giải thích cái gì là hỗ trợ điều tra nhé.

Đó chính là giúp đỡ các ông phá án, là nghĩa vụ của mỗi người công dân.

Nhưng nếu như đương sự của tôi hoàn toàn không biết gì, ông có biết đây gọi là giam giữ trái phép không?”
“Huy Hoàng, cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đã cố gắng làm tròn nghĩa vụ nên làm của mỗi công dân rồi!” Trương Húc Đông bày ra dáng vẻ khẳng khái, chính nghĩa, nói: “Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi đến làm tròn nghĩa vụ, bọn họ lại muốn vu oan giá họa cho tôi.

Chẳng lẽ cảnh sát phá án như vậy sao? Chẳng trách trên tivi thường nói có người bị phán nhầm mười mấy năm, là một người đóng thuế, lòng tôi thấy lạnh lẽo quá!”
Huy Hoàng nhìn vết thương trên cổ và bàn tay Trương Húc Đông, lập tức tức giận nói: “Cục trưởng Phạm, đây chính là hỗ trợ điều tra mà các người nói đó hả? Đừng nói đương sự của tôi không phải kẻ tình nghi, cho dù là phải, các người lạm dụng tư hình như vậy cũng là trái phép.

Chúng tôi sẽ không chịu để yên chuyện này đâu, các người cứ đợi giấy triệu tập của tòa án đi!” Nói xong, anh ta lấy máy ảnh ra, bắt đầu chụp vết thương của Trương Húc Đông, còn lạnh lùng nói: “Hai tập đoàn lớn Đông Thăng và Thẩm Thị của chúng tôi không phải là thứ tôm tép gì đâu, có thể tố cáo cục cảnh sát thanh phố của các người đến mức mất hết danh dự đấy.”
Phạm Chí Dũng hoảng hốt, lần này thật sự có lý mà không thể nói rõ rồi: “Chuyện này, chuyện này không phải do chúng tôi làm, chúng tôi không sử dụng biện pháp bạo lực, là cậu ta tự làm!” Ông ta hốt hoảng là chuyện bình thường.

Nếu như hai tập đoàn lớn tố cáo ông ta lên tòa án, mặc dù không thể làm gì ông ta, nhưng cũng đủ khiến ông ta phải đau đầu.

Nếu như điều tra cẩn thận hơn, phát hiện ra quan hệ giữa ông ta và Hách Kiến Vân, chỉ sợ có khả năng sẽ bị xử lý kỷ luật, thậm chí là khai trừ ra khỏi đảng.
“Ồ? Cục trưởng Phạm nói những vết thương này là do đương sự của tôi tự làm sao? Ông cảm thấy sẽ có người tin mấy lời đó à? Vẫn có người tin tưởng lời nói của ông nữa sao?” Huy Hoàng chuyển tầm nhìn về phía Trương Húc Đông, nói: “Anh Đông, có cần tố cáo ông ta không? Em có thể lập tức viết đơn khởi kiện cho anh.”
“Vì sao không tố cáo? Tôi là người đến hỗ trợ bọn họ phá án, nhưng là bị bọn họ vu oan giá họa.

Tôi phải tố cáo đến mức ông ta không thể làm cảnh sát được nữa, làm cho cục cảnh sát phải bồi thường cho tổn thất của tôi!” Trương Húc Đông bày ra vẻ tức giận, không thể chịu đựng được, nói.

“Chuyện đó… luật sự Huy Hoàng, không phải cậu muốn bảo lãnh người sao?” Phạm Chí Dũng ho khan mất tiếng, nói.
Huy Hoàng nhếch môi: “Sao? Bây giờ lại có thể bảo lãnh rồi à? Không cần tiếp tục hỗ trợ điều tra nữa sao?”
“Không cần nữa, đi đi, đi làm thủ tục một chút!” Phạm Chí Dũng có hơi nản lòng.

Cứ tiếp tục làm tới, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nhưng tin tức đầu đề ngày mai khẳng định sẽ là ông ta lạm dụng bạo lực đánh người bị thương, cộng thêm cả thân phận của Trương Húc Đông, chỉ sợ ông ta sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Nhưng Trương Húc Đông lại lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa muốn ra, thật ra nơi này cũng rất tốt!”
Huy Hoàng và Đường Phi đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết rõ tính tình của Trương Húc Đông.

Việc đã làm đến mức này, anh không chơi phế Phạm Chí Dũng thì tuyệt đối không chịu từ bỏ.

Huy Hoàng nhìn Phạm Chí Dũng, nói: “Cục trưởng Phạm, các ông có thể ra ngoài trước không, tôi muốn bàn bạc với đương sự của tôi một lát.”
“Haizz…” Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, Phạm Chí Dũng không nói gì cả, lập tức chậm rãi rời đi.
“Anh Đông, anh muốn làm gì?” Huy Hoàng hỏi.
Trương Húc Đông nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Suy nghĩ rồi vẫy tay với hai người họ, sau đó dặn dò mấy tiếng, hai người gật đầu.

Anh hỏi Đường Phi: “Vết thương khỏi rồi à?”
Đường Phi gật đầu: “Khỏi rồi, chỉ là mất cánh tay phải, thoáng chốc khó mà thích ứng được, từ từ sẽ tốt hơn!”
“Ừm, cứ từ từ!”
“Vậy anh Đông, bọn tôi đi trước đây.”
“Được!”
Cuộc nói chuyện thản nhiên để lộ quan hệ giữa các anh em.

Sau khi Đường Phi và Huy Hoàng đi, Trương Húc Đông ngồi trên ghế, nhiệt độ bên trong đã bình thường.

Nếu Phạm Chí Dũng muốn chơi, vậy mình sẽ khiến ông ta chơi cho đủ.


Đột nhiên, điện thoại của Trương Húc Đông kêu lên, nhưng tay của anh đã bị còng vào trên ghế, không cách nào lấy điện thoại ra khỏi túi.

Lúc này, có một cảnh sát đi qua, chính là cái người đã thể hiện thái độ thân thiện với Trương Húc Đông lúc này.

Người đó đi qua mở còng cho Trương Húc Đông.
Phạm Chí Dũng đã không muốn quản chuyện này nữa, có lẽ trước giờ ông ta đều quá tự đánh giá cao bản thân, mà đánh giá thấp Trương Húc Đông.

Hiện tại thật sự đụng vào rồi, ông ta không chiếm được chút lợi nào, ngược lại còn rơi vào thế bị động, đúng là có một số người mời đến thì dễ, nhưng mời đi thì khó.

Ông ta cũng không biết tiếp theo nên làm gì nữa rồi…
Trương Húc Đông nói một tiếng cảm ơn, hoạt động cổ tay một chút, sau đó nghe máy.

Bên kia lập tức vang lên giọng nói cao vút của Bắc Đường Nguyên Hằng: “Sư phụ à, hôm nay vui chơi chỗ nào đấy? Lâu như thế mới bắt máy? Có phải là có chuyện tốt gì mà quên mất đệ tử rồi không?”
“Chuyện tốt? Không sai, đúng là chuyện tốt!” Trương Húc Đông nhìn hoàn cảnh của bản thân, nói: “Tôi đang ở cục cảnh sát đây, cậu có muốn qua đây vui chơi không?”
“Cục cảnh sát mà vui chơi cái lông gì, sư phụ vào đó làm gì vậy?” Bắc Đường Nguyên Hằng ồ lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, nói: “Có phải là đêm qua ba người sút con đi xong, tự mình đi tìm em gái nào đấy không? Sau đó bị cảnh sát bắt, có đúng không?”
“Đúng em gái cậu, đúng thằng em cậu đấy! Ông đây bị bắt rồi, đang bị cảnh sát vu oan giá họa đây này, tôi làm sư phụ cậu cũng coi như đến đây thôi, haizz…” Trương Húc Đông kể khổ, khiến cho cảnh sát bên cạnh dở khóc dở cười, anh ta chưa từng thấy có ai vào cục cảnh sát mà thoải mái như vậy.
“Đệt, bọn họ còn muốn lật trời à.

Sư phụ, sư phụ nói mình đang ở cục cảnh sát nào?” Bắc Đường Nguyên Hằng càng tức giận khôn cùng.

Anh ta vốn là một người không sợ phiền phức, bây giờ mấy tên cảnh sát đó lại dám bắt sư phụ của anh ta, không phải là lá gan quá to, thì là cái não quá nhỏ.

Anh ta lập tức hoạt động tay chân.
“Cậu muốn đến đúng không?” Trương Húc Đông nói: “Cục cảnh sát thành phố, suýt chút nữa là thành rồi.”
“Sư phụ, sư phụ đợi chút, con lập tức tới đây!” Bắc Đường Nguyên Hằng bày ra khí thế Tôn Ngộ Không tới cứu sư phụ, cúp máy xong lập tức triệu tập “hầu tử, hầu tôn” của anh ta, chuẩn bị vào trong khu vực thành phố đánh yêu quái, cứu sư phụ.
“Phạm, Phạm, cục trưởng Phạm, không xong rồi.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.

Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3.


[HP/SH] A Big Surprise
4.

Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
=====================================
Hai tiếng sau, Phạm Chí Dũng đang ngồi trong động… trong phòng làm việc cau chặt mày, trong lòng vô cùng phiền muộn, nào có tâm trạng đi thẩm vấn Trương Húc Đông, chỉ ước gì tên đó trực tiếp mất kiên nhẫn rời đi.

Bây giờ thì hay rồi, người cũng không chịu đi, mà cũng không thể tự hạ mình đi cầu anh.

Bỗng có một đội trưởng hoảng hốt chạy đến.
“Sao lại hoảng hốt như vậy? Phép tắc bình thường đâu?” Phạm Chí Dũng có hơi buồn bực, xem ra ông ta phải đề bạt người mới thôi, người này làm việc quá lỗ mãng, không hề hợp khẩu vị ông ta chút nào.

Ông ta không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì, nói.”
“Cục… cục cảnh sát bị bao vây rồi!” Đội trưởng đó nuốt ngụm nước bọt, nói.
“Cái tên đó đúng là coi trời bằng vung, lại dám bao vây cả cục cảnh sát! Là người của tập đoàn Thẩm Thị hay là đàn em trong Bang Long của Trương Húc Đông? Gọi điện thoại thông báo cho lực lượng cảnh sát vũ trang, để tôi xem kẻ nào dám ngang ngược, tôi sẽ tống hết bọn chúng vào tù!” Phạm Chí Dũng tức đến nỗi không biết xả đâu cho hết, chỉ vào điện thoại quát lên.
Đội trưởng đó không dám lấy điện thoại gọi lực lượng cảnh sát vũ trang, hơn nữa còn khúm núm nói: “Không phải là ai khác, mà là người của quân khu, là bộ đội bao vây cục cảnh sát của chúng ta!”
“Cái gì?” Phạm Chí Dũng trực tiếp nhảy bật dậy khỏi ghế, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Đâu có nghe nói có diễn tập quân sự trong cục cảnh sát đâu? Bọn họ tới đây làm gì?”
“Tôi không biết!” Đội trưởng đó khẽ lắc đầu.
“Thứ vô dụng, nuôi cậu có tác dụng gì hả!” Phạm Chí Dũng hung hăng trừng đội trưởng đó một cái, nói: “Còn sửng ra đó làm gì, theo tôi đi xem thử!”
Còn Trương Húc Đông thì dán băng keo cá nhân trên đầu, trong tay thì cầm hộp cơm miễn phí mà nóng hôi hổi, khỏi phải nói là nhàn hạ, tự tại biết bao.

Mặc dù anh không thấy tình cảnh bên ngoài, nhưng tiếng người kêu gào ồn ào, mất trật tự, không ngừng có tiếng động cơ xe ô tô, anh biết khẳng định tên nhóc Bắc Đường Nguyên Hằng đó đến rồi.

Trong lòng anh vui sướng: Nhận tên đồ đệ này đúng là không uổng phí, có thể ra mặt cho sư phụ tại thời điểm này, đúng là một tên nhóc tốt.
Tại cửa cục cảnh sát, Phạm Chí Dũng sợ hết cả hồn, chỉ thấy có một chiếc xe tải màu quân đội, còn có vài chiếc xe Jeep đang dừng ngoài cửa, có ít nhất khoảng một trăm quân nhân đang đứng, mà người đứng đằng trước dẫn đội chính là Bắc Đường Nguyên Hằng, mặc quân trang sạch sẽ, nhưng sắc mặt không tốt, giống như là đến gây chuyện vậy.
Bắc Đường Nguyên Hằng là nhân vật gì, sao Phạm Chí Dũng có thể không biết được, đó là cậu cả của quân khu ở thành phố Nam Kinh, vốn quân đội đã rất bao che khuyết điểm, cộng thêm thực lực của gia tộc Bắc Đường, Phạm Chí Dũng cũng không muốn dễ dàng trêu chọc vào tên nhóc đó.

Nhưng không ngờ Bắc Đường Nguyên Hằng lại dẫn người đến bao vây cục cảnh sát của ông ta.

Hình như mình đâu có đắc tội với cậu ấm đó đâu, chẳng lẽ là tên cảnh sát nhỏ đui mù nào đó trong cục cảnh sát?
Nghĩ rồi, Phạm Chí Dũng tiến lên đón tiếp, đi đến trước mặt Bắc Đường Nguyên Hằng, nói: “Bắc Đường Nguyên Hằng, cậu làm vậy là có ý gì? Làm gì mà dẫn nhiều quân nhân đến bao vây cục cảnh sát như vậy?”
“Làm gì? Tôi chẳng làm gì cả.

Ông chính là đại ca chỗ này à?” Bắc Đường Nguyên Hằng liếc Phạm Chí Dũng một cái, hỏi..