Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 232





Trần Uy liếc nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng bằng ánh mắt kẻ ngốc, dùng ánh mắt hỏi Trương Húc Đông hỏi tên học trò ngốc này thì phải làm thế nào? Trương Húc Đông nhún vai, ra vẻ không sao hết, uống một nửa cốc nước ngọt, cười nói: “Đừng nhìn tôi nữa, tôi chỉ đến hộp đêm để chơi, chuyện này là hai người chọc ra!”
“À?” Trần Uy gãi gãi đầu, nhìn về phía Tiêu Diễm, người đó lạnh lùng nói: “Cũng chẳng liên quan gì đến tôi, hai người xem mà lo!”
Tên trùm cũng hơi ngạc nhiên, không hiểu những người này đang làm gì, Trần Uy cũng thở dài nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng nói: “Sư phụ cậu và sư thúc Tiêu Diễm của cậu đều không quản, tôi cũng không muốn góp vui, cho cậu cơ hội biểu hiện.


Thấy thái độ của ba người, Bắc Đường Nguyên Hằng cũng ngây người, đã nói rõ là cả bốn người cùng gây sự, sao giờ lại thành một mình mình, vừa thấy đối diện có bảy tám người đàn ông vẻ mặt bình thường, chỉ là đám lưu manh bình thường, Bắc Đường Nguyên Hằng cũng không sợ gì, đối phó người như vậy mình anh ta là đủ.

Có điều đối với vị sư phụ Trương Húc Đông không đáng tin này, Bắc Đường Nguyên Hằng cũng dở khóc dở cười, thế này con mẹ nó cũng quá không nghĩa khí rồi, nhưng nghĩ kỹ lại cũng đúng, nói không chừng đây là một bài kiểm tra của sư phụ với anh ta, vậy mình phải thể hiện thật tốt, không thể để sư phụ thất vọng được, anh ta đảo mắt nhìn tên cầm đầu.

Ai mà không biết đánh nhau cơ chứ? Hơn nữa Bắc Đường Nguyên Hằng còn là kẻ thường xuyên gây chuyện thị phi, lập tức xắn tay áo lên nói: “Cái gì mà Đại Kim Sơn Tiểu Ngân Sơn cơ chứ, nghe ra toàn bọn xấu.

Ông đây đéo quen, hôm nay tìm đến bọn mày gây sự đấy!”
Tên cầm đầu cau mày, sự việc đã đến mức này, mà lời cũng đã nói đến mức này rồi, còn lắm lời vô nghĩa gì nữa, anh ta lập tức nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng hằn học, rồi nói: “Dám đến địa bàn của ông chủ Hồ gậy sự, vậy thì đừng có trách bọn tao không khách khí.

Anh em đâu, chào hỏi nó thật tốt, để nó biết sự lợi hại của ông chủ Hồ!”
Lời của tên cầm đầu vừa dứt, bảy tám tên trông địa bàn đã lao về phía Bắc Đường Nguyên Hằng, tuy nói là trông địa bàn, nhưng ngay đến xã hội đen cũng không phải, chỉ là một vài tên côn đồ mà thôi, thân thủ của Bắc Đường Nguyên Hằng không ai sánh bằng Trương Húc Đông, nhưng dùng để phó với bọn họ thì dư giả, nếu không thì làm lính lăn lộn trong quân khu cũng làm vô ích rồi.


Một chân đá bay một tên, Bắc Đường Nguyên Hằng giống như một con sói xông vào đàn dê, đừng nói là lớn lối tới cỡ nào.

Trương Húc Đông nâng nước ngọt trong tay lên, chạm vào ly rượu của hai người, cười nói: “Uống!” Dáng vẻ ba người họ ung dung tự nhiên, làm Bắc Đường Nguyên Hằng đang bị vây chặt cạn lời, trong lòng thở dài học trò thế này không dễ làm mà, mà sư phụ thì lại dễ dàng quá rồi.

Vài giây sau, lại một người khác bị đấm ngã xuống đất, tên cầm đầu rõ ràng có phần lo lắng, tuy rằng ba người Trương Húc Đông chưa hề ra tay, còn nói không phải đến đây để gây sự, nhưng sao anh ta không nhìn ra được là làm cái gì, mà giờ một mình Bắc Đường Nguyên Hằng, bọn họ đã đánh không lại rồi, nếu ba người kia thật sự ra tay nữa, hậu quả càng khó tưởng tượng…
Ngay sau khi bạn xem xét mọi thứ đã thay đổi, tên cầm đầu lùi sang một bên, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Sơn Nhạc, còn Hồ Sơn Nhạc lúc nà mặt mày u ám, đêm đến còn nhận được điện thoại của tên cầm đầu, còn nói địa bàn bị người ta phá, mà hỏi ai làm lại không biết, Hồ Sơn Nhạc chỉ hận không thể cho tên bỏ đi này một bạt tai, cảm giác này như kiểu vợ mình bị người ta làm, kết quả là đến đối phương là ai cũng không biết.

Nhưng nói thế nào Hồ Sơn Nhạc cũng là một nhân vật ở thành phố Nam Kinh, rất nhanh đã bình tĩnh lại bắt đầu dặn dò, chắc chắn là có liên quan đến Trương Húc Đông, chuyện này rất đơn giản, giờ ông ta đang đôi phó tập đoàn Thẩm thu, lúc này Trương Húc Đông muốn đối phó với ông ta cũng là hợp tình hợp lý, nếu không ra tay mới là lạ đấy, Trương Húc Đông xuất thân từ đâu? Thân phận gì? Lính đánh thuê! Giờ là trùm bang Long!
“Các cậu đều là đám vô dụng, không biết ông đây nuôi các cậu làm cái mẹ gì nữa, lẽ nào không biết làm thế nào đối phó với kẻ gây sự sao? Nếu các cậu lo không được cho tôi thì ngày mai cút hết cho ông, mẹ nó!” Hồ Sơn Nhạc phẫn nộ gào lên, làm màng nhĩ tên cầm đầu bên kia ong ong.

Tên cầm đầu kia khúm núm kêu vài tiếng dạ dạ, tính tình Hồ Sơn Nhạc thế nào anh ta không phải là không biết, như bản thân chỉ là một tên trông địa bàn nhỏ nhoi, hơn nữa đối phương lại là cao thủ đánh nhau, cũng không thể đưa mặt ra cho người ta đánh được đúng chứ? Nghĩ đến đây, tên dẫn đầu sinh lòng muốn rút, còn nghe lời Hồ Sơn Nhạc nói, sáng sớm mai cút luôn!
“Cậu có hứng hay không vậy? Mấy tên tôm tép mà phải dùng thời gian dài đến vậy? Biểu hiện lần này làm tôi thất vọng rồi!” Trương Húc Đông nhìn đồng hồ, đã quá năm phút thì có chút mất kiên nhẫn hô lên với Bắc Đường Nguyên Hằng.

“Sư phụ, không phải là vì con muốn thể hiện nhiều một chút để người chỉ điểm chút à, nếu sư phụ không muốn xem vậy con làm xong ngay!” Bắc Đường Nguyên Hằng cười khổ, chớp mắt những tên trông địa bàn kia đã ngã xống đất, mà tên cầm đầu thấy cảnh này, đã quay người bỏ chạy ra phía sau, nếu thua thì không những bị đánh oan mà còn bị Hồ Sơn Nhạc trừng phạt, bỏ chạy là cách tốt nhất.

Trương Húc Đông quét hộp đêm trống rỗng, nói: “Xem có thứ nào tốt để cất đi, còn lại thì đập bỏ.


À, quên một chuyện, bỏ thứ này vào, rồi gọi cho cảnh sát!” Trương Húc Đông ném một túi lớn qua.

“Thứ gì vậy?” Bắc Đường Nguyên Hằng vô ý đón vào tay, vừa nhìn đồ nháy mắt đã kinh ngạc, cười khan nói: “Sư phụ, sao người có hê rô in vậy?”
“Bỏ tiền ra mua!” Trương Húc Đông cười âm hiểm nói: “Đi, kêu giám đốc ở đây mở két, mang toàn bộ tiền ở đây đi, cái này là ông đi tốn rất nhiều tiền mua, người làm ăn không thể mua bán thua lỗ được!”
Trần Uy cười hè hè nói: “Anh Đông, cái này em chuyên lắm!” Cậu ta trực tiếp bước đến quầy lắc thân hình béo ú, gõ vào kính cường lực nói: “Này, đừng giả chết nữa, mở két ra, không ông đây xử mày!” Sau khi mở két mở ra, cậu ta không ngần ngại nhét số tiền lớn vào quần áo của mình.

“Bỏ hê rô in vào đấy!” Trần Uy chỉ vào két, nói với Bắc Đường Nguyên Hằng.

Đánh giám đốc bất tỉnh, khóa két sắt lại rồi lại đập phá hộp đêm một lượt, Trương Húc Đông gật đầu hài lòng dẫn cả ba ra khỏi hộp đêm, hai cô em tiếp khách không biết đã trốn đâu mất rồi, Trương Húc Đông mỉm cười, chui vào trong xe.

Bắc Đường Nguyên Hằng líu ríu giống như trẻ nhỏ được tiền mừng tuổi, hỏi: “Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu cướp?”
Trương Húc Đông vỗ một cái lên đầu anh ta, cười mắng: “Chúng ta không phải thổ phỉ, thời gian cũng hòm hòm, đương nhiên là ai về nhà nấy ngủ!”
“Nhưng mà, con vẫn chưa ngủ được…” Bắc Đường Nguyên Hằng gãi đầu cười nói.

“Thì ra là vậy, vậy cậu ra hào sông bắt cá cho tôi đi, sau đó mang về nhà nuôi một đêm, đảm bảo cậu có thể ngủ được!” Trương Húc Đông cười lạnh nói.


“Còn có bắt cá?” Bắc Đường Nguyên Hằng kinh ngạc không ngậm được miệng, nói: “Sư phụ, đêm khuya rồi vẫn nên bỏ đi, chỉ là nhiều thế kia, có thể cho con…” Anh ta chỉ vào chỗ đầy tiền của Trần Uy, vẻ mặt cười mờ ám.

“Muốn gì? Đây là công tôi cả đêm không ngủ!” Trương Húc Đông nói rồi cầm lấy một chai đầu người bên cạnh ném cho anh ta nói: “Gần đây tôi không uống rượu, thứ này cũng bị bọn họ làm hỏng, thưởng cho cậu!”
“Móa!” Bắc Đường Nguyên Hằng mở to hai mắt nhìn, lắc đầu nguầy nguậy.

Trương Húc Đông đánh mắt cho Tiêu Diễm, người đó mở cửa xe, Trương Húc Đông dùng một chân đá Bắc Đường Nguyên Hằng xuống, vẫy tay lái xe, phía sau vang lên tiếng khóc, nghe được Bắc Đường Nguyên Hằng hét lớn: “Sư phụ, mai con tìm người ở đâu?”
“Mai không có chuyện gì, muốn tìm ngược thì gọi cho tôi!” Trương Húc Đông ló đầu ra nói.

“Anh Đông, tên nhóc này hơi giống Tề Đại Thánh!” Trần Uy vừa đếm tiền vừa nói.

Trương Húc Đông thở dài: “Đáng tiếc không chung đường không thể cùng lý tưởng, mấy tháng trước Huyết Linh Lung gửi tin cho tôi, các cậu tự mình xem đi!” Nói rồi, đưa điện thoại qua.

“Mẹ nó, đây không phải là thật chứ?” Không chỉ Trần Uy mà Tiêu Diễm cũng tỏ ra ngạc nhiên, họ cùng nhìn Trương Húc Đông, anh gật đầu ý đó là sự thật.

Một đêm có người ngon giấc, cũng có bực dọc thức trắng, mặc dù chiếm được hời trên thị trường chứng khoán, nhưng các tụ điểm giải trí của Hồ Sơn Nhạc đều bị tấn công ở các mức độ khác nhau, sau khi gọi điện thoại, ông ta mới biết tòa nhà sắp hoàn thành của Hách Kiến Vân đã bị nổ sạch chỉ trong một đêm, không cần nghĩ cũng biết là Trương Húc Đông làm.

Ba người cùng xem video, thấy sản nghiệp của mình bị thua lỗ, một số sản nghiệp không hoạt động được trong thời gian ngắn sẽ bị đứt dây chuyền vốn, rồi phải vay ngân hàng, ngày nào cũng mất một số tiền lãi lớn khiến cả ba người gần như cảm thấy ngộp thở, giờ họ đã sẵn sàng đánh liều rồi, mục tiêu của là hạ bệ tập đoàn Thẩm thị, một khi thành công, có thể lấp đầy lỗ hổng bằng tiền của tập đoàn Thẩm thị.

Đầu tiên nhịn không được không phải là Hồ Sơn Nhạc, là Hách Kiến Vân, ông ta tự mình đi cầu cứu cái ô bảo vệ của mình, là trưởng văn phòng thành phố Nam Kinh, lão già này nhận được không ít phúc lợi từ ông ta, giờ là lúc nên để ông ta ra sức.


Nghĩ đến đây, Hách Kiến Vân hy vọng Hồ Sơn Nhạc và Trần Thăng sẽ tìm ra con đường cho riêng mình, sau khi tắt video, ông ta lập tức gọi điện cho trưởng văn phòng thành phố, bên kia tự nhiên tỏ ý muốn trừng trị tội ác, trả lại công lý cho Hách Kiến Vân, hỏi ông ta có biết đối phương là ai không?
Lúc Hách Kiến Vân nhắc đến Trương Húc Đông, cục trưởng văn phòng thành phố năm mươi sáu tuổi Phạm Chí Dũng cũng ngây cả người, cái tên Trương Húc Đông này ông ta cũng đã từng nghe qua, nhất là gần nhất càng như sấm bên tai, người trẻ tuổi kia chẳng những là người kế thừa tập đoàn Thẩm thị mà còn là trùm bang Long, hai điểm này đều khiến ông ta cố kỵ.

Có điều, ông ta còn chưa biết ông nội của Trương Húc Đông là Trương Huyền Bưu, cho nên cũng không sợ thanh niên này, ngược lại có địch ý không thôi, lúc Thẩm Giai Tài nắm quyền tập đoàn Thẩm thị, ông ta không vơ vét được ít lợi lộc nào, hơn nữa ông chủ mới cũng không nịnh bợ ông ta, thật sự là quá không nể mặt cục trưởng văn phòng thành phố này rồi.

Thế này cũng tốt, vậy thì nhân cơ hội này, ông ta đích thân tìm tới cửa, vỗ ngực cam đoan với Hách Kiến Vân rằng ông ta sẽ xử lý chuyện này.

Phạm Chí Dũng cũng đạt đến cảnh giới tai to mặt lớn ở thành phố Nam Kinh, thân là cục trưởng văn phòng thành phố, ông ta có khá nhiều quyền lực, thậm chí một số cấp cao của Hồng Môn cũng phải nể mặt ông ta một chút, nếu không ai cũng đừng nghĩ sống tốt dưới chỗ ông ta quản, nghĩ đến Trương Húc Đông chỉ là một tên nhãi miệng còn hôi sữa, lập tức gọi điện thoại làm cả văn phòng thành phố bắt đầu bận tối mắt tối mũi.

Sau khi quay lại, Trương Húc Đông hỏi về công việc kinh doanh của Đặng Lệ, người đó tỏ vẻ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, mà đám người Trương Húc Đông đã nháo một trận, nhất định sẽ đẩy nhanh tiến độ, sớm hôm sau, Trương Húc Đông dậy sớm, duỗi eo bắt đầu huấn luyện cơ bản, trận chiến kinh doanh này hẳn là cũng sắp kết thúc rồi.

Trên đường phố Nam Kinh, tiếng còi liên tục vang lên, hơn chục xe cảnh sát vây quanh khách sạn nơi Trương Húc Đông ở, lúc này Trương Húc Đông đang ngậm điếu thuốc, nhìn tình hình bên dưới, anh không hề ngạc nhiên mà thản nhiên cười.

Đến Nam Kinh hơn một tháng, Trương Húc Đông cũng hiểu rõ, sau lưng Hách Kiến Vân còn một vị tôn thần, đây cũng là nguyên nhân Trương Húc Đông không muốn thăm hỏi Phạm Chí Dũng, hơn nữa Thẩm Giai Tài cũng không nịnh bợ ông ta thì bản thân sao phải diệt uy phong của tập đoàn Thẩm thị, như vậy chẳng phải là tỏ ra mình nhát gan à.

||||| Truyện đề cử: ”Đối Tác” Không Chính Thức |||||
Lấy điện thoại di động ra, Trương Húc Đông gọi một cuộc điện thoại.

.