Gió lạnh như từng ngọn dao chém xuống. Vạn vật y hệt những con cá nằm trên thớt tuyết, chết lạnh cứng đơ. Ngàn dặm tuyết rơi, bầu trời như một biển muối mênh mông trắng xóa. Tuyết cứ tiếp tục rơi, gió lạnh không ngừng. Một cỗ xe ngựa vượt đường từ phương Bắc, bánh xe nghiến lên băng giá rào rào bắn văng từng loạt hoa tuyết rơi lỗ chỗ kín cả vệ đường. Tiếng xe khua, tiếng vó ngựa dù dập dồn, nhưng vẫn không lay động được khung cảnh rịch mịch tiêu sơ. Khung cảnh cũng đã trùm khăn xô tang tóc. Lý Tầm Hoan hắt hơi mấy liền mấy cái, hắn ngay chân và khẽ vặn mình.
Ngồi trong xe, phủ rèm da báo tuy ấm áp dễ chịu, nhưng cuộc đời ngang trái dường như cứ đẩy con người vào cái cảnh mà chính lòng họ không muốn bao giờ. Lý Tầm Hoan chép miệng thở dài: "Con người sinh ra là đã đắm mình vào mâu thuẫn, bất cứ một ai cho dù không muốn cũng chẳng biết phải làm sao!:" Hắn cúi xuống góc thùng xe, lôi ra bầu rượu, mở nút, nheo mắt nhìn vào và vươn cổ nốc cạnh một hơi. Giọt rượu cuối cùng chạy vào cổ, Lý Tầm Hoan cúi đầu ho sặc sụa, tiếng ho kêu dài làm hắn phải gập mình. Tiếng ho sù sụ không ngừng làm cho da mặt trắng xanh vì khí trời lạnh lẽo đã phải đỏ dần. Hắn ho nổi cả gân cổ, ho như một chứng bệnh kinh niên. Lý Tầm Hoan chong bình rượu lên để xem còn giọt nào trong đó nữa không và rút ra một con dao mỏng như lá lúa, dùng mũi khắc lên bầu rượu.