Diệp Tĩnh Thanh thức dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô nhanh chống thay quần áo, rồi vào phòng anh lấy cho anh một vài quần áo cần thiết.
Kéo ngăn tủ ngay bàn làm việc của anh thì cô thấy có một bức thư.
“ Tĩnh Thanh của anh,
```
Có lẽ lúc em đọc bức thư này, anh đã đến tìm con của chúng ta rồi.
Anh có một gián điệp làm cho mẹ anh, anh biết vào ngày em đến bà ấy sẽ giết em.
Nên anh nguyện chết thay em, đến gặp con chúng ta sớm hơn.
Từ lúc em xuất hiện trong cuộc đời anh, cuộc đời anh như có được ánh sáng, anh thấy được ngoài những tháng ngày làm việc cơ cực, ngoài những ngày tháng sống mà không biết ước mơ là gì, anh vẫn còn hi vọng để cố gắng.
Anh thật sự rất hạnh phúc vì ông trời đã cho anh được gặp em, được yêu em.
Nhưng chính anh lại là người tự hủy hoại hạnh phúc của chúng ta, chính tay anh đưa chúng ta vào sự thống khổ.
Anh trải qua 5 năm sống trong hận thù, anh cố gắng làm việc, cố gắng kiếm thật nhiều tiền chỉ mong đến một ngày mỉa mai em rằng “trước đây, cô bỏ tôi, cô xúc phạm tôi, bây giờ cô đã hối hận chưa?” nhưng khi gặp lại em anh lại khựng lại, anh tự hỏi bản thân mình liệu rằng anh chỉ hận em thôi sao.
Nhưng anh lại bị thù hận làm mù mắt rồi làm khổ em.
Suốt bao lâu nay, anh luôn cố gắng tìm cách để chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra cho em, anh sống trong ân hận dằn vặt suốt 2 năm qua và anh cũng chẳng thể nào dám để em yêu anh như trước, chẳng còn đủ can đảm để nhận được tình yêu của em.
Những hồi ức đau thương ấy cứ xuất hiện mãi trong đầu anh.
Những cảnh anh đánh đập, hành hạ, xúc phạm em cứ xuất hiện trong đầu anh, những hồi ức ấy chính là đang nhắc anh nhớ về việc anh đã từng tệ với em thế nào? Anh có tư cách gì để được em tha thứ, được em yêu? Lúc nhận ra rằng mình đã hiểu lầm em rồi dẫn đến việc chính tay anh đưa cho con của anh và em vào chỗ chết khi nó còn chưa thành hình người, anh cố gắng quên đi những đau đớn ấy bằng cách uống rượu, uống rất nhiều, nhưng hình như càng uống anh lại càng nhớ hơn về khoảng thời gian tồi tệ ấy, anh cố gắng làm hết tất cả để chuộc lỗi với em, thật ra hai từ “xin lỗi” anh còn không có tư cách nói với em.
```
Anh hứa hẹn với bản thân mình chỉ một tháng thôi, chỉ muốn được bên cạnh em một tháng thôi, sao đó anh sẽ rời đi đến một nơi thật xa, để em tìm một người đàn ông xứng đáng hơn anh, người đó sẽ yêu em, trân trọng em, chăm lo cho em.
Nhưng khi càng bên em, anh càng không nỡ, anh không nỡ xa Tĩnh Thanh, nên anh đã tham lam ở bên em suốt những thời gian qua, thời gian khi bên em anh vô cùng hạnh phúc, cực kì hạnh phúc.
Anh cảm thấy như anh được quay về những tháng ngày trước.
```
Anh biết rằng mẹ của anh luôn tìm cách giết em, coi như lần này anh trả nợ cho em cũng như anh giải thoát cho bản thân anh khỏi những nổi đau của kiếp này.
Anh không thể nào yêu em như thể bản thân anh chưa từng làm những chuyện tàn ác với em, anh không thể yêu em như thể anh chưa từng tận tay hại chết con của chúng ta.
Anh không thể.
Anh thực sự rất tham lam, anh tham lam tình yêu của em khi anh làm ra quá nhiều sai lầm.
Xin lỗi em, xin lỗi vì tất cả những nỗi đau anh đem đến cho em, xin lỗi con của chúng ta.
Xin lỗi vì tất cả.
Chúc em có một cuộc sống hạnh phúc, phải thật hạnh phúc em nhé, hạnh phúc sống thay anh những ngày còn lại.
Anh yêu em.
```
Tôn Thất Thiên”
Diệp Tĩnh Thanh gần như khóc đến không thở nổi.
Sao anh lại tiêu cực như vậy.
Khi nghe Diệp Tuấn Du kể về những tháng ngày anh hết rượu rồi thuốc lá, tự hành hạ mình thì cô đã rất đau lòng.
Nhưng cô không ngờ anh sẽ tiêu cực đến nổi tìm đến cái chết để “trả nợ” cho cô.
Cô yêu anh như vậy, anh đều vì hiểu lầm nên mới làm khổ cô.
Cô vốn đã tha thứ cho anh lâu rồi, sao anh lại tự dằn vặt mình như vậy.
trước mặt thì anh vui vẻ, sua lưng thì anh lại tìm cách rời xa cô sao?
“ Tôn Thất Thiên, sao anh lại như vậy với em, anh là quan trọng nhất với em, anh đi rồi, em sống như thế nào, em hạnh phúc như thế mà anh bảo anh yêu em sao?”
Cô khóc rồi ôm lấy lá thư vào lòng “ Nếu anh thực sự chết thì được em chết theo anh, chúng ta đến gặp con, không gì có thể chia cắt gia đình chúng ta”
Tôn Thất Thiên đã hôn mê suốt ba ngày, cuối cùng anh tỉnh lại thì thấy Diệp Tĩnh Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh nắm lấy tay anh, trông cô tiều tụy hơn rất nhiều, anh đưa tay vuốt nhẹ mặt cô, đau lòng thở dài.
Anh tỉnh rồi sao – Cô ôm lấy anh nức nở.
Ừm, em ốm hơn nữa rồi.
Sao lại khiến bản thân tệ như vậy?
Không phải tại anh cả sao – Diệp Tĩnh Thanh trách móc.
Đúng rồi, đúng rồi, tất cả là tại anh hết, tại anh mà Tĩnh Thanh của anh tiều tụy như thế này, anh xin lỗi.
Anh dám có ý nghĩ rời xa em sao?
……….
Em nói cho anh biết, ngoài Tôn Thất Thiên ra, cuộc đời này em không yêu thêm ai nữa hết, nếu anh thực sự chết đi, em chết cùng anh.
Em sao lại ngốc như vậy? Anh có lỗi với em….
Sao em có thể yêu anh như vậy?
Em đã tha thứ cho anh rồi, anh muốn em hạnh phúc bằng cách anh ra đi sao? Em hạnh phúc như thế nào đây? – Diệp Tĩnh Thanh ấm ức rơi nước mắt
Anh vội ôm lấy cô:
Anh xin lỗi, chỉ một lần này nữa thôi, anh xin lỗi Tĩnh Thanh.