Đã Lỡ Trót Yêu Anh

Chương 42: 42: Chương 41




Anh ôm lấy cô, rồi nói:

- Nếu lúc đó em không bỏ rơi tôi thì liệu tôi có hận em như bây giờ không? Chúng ta chắc đang hạnh phúc nhỉ?

- Anh say rồi

- Tôi hận em, tôi rất muốn giết chết em như những người mà tôi từng giết, nhưng mỗi khi nhìn thấy em tim tôi lại đau lên từng hồi. Tôi cũng chả biết tôi có bị khùng không nữa? Tôi vân còn yêu em sao?

-.......

- Em có biết lúc em rời xa tôi, có lúc tôi đã thử đi tìm một cô gái nào đó để thay thế em nhưng.....

- Tôi xin lỗi!

Anh ta gào lên:

- TẠI SAO LẠI XIN LỖI, EM NGHĨ LỜI XIN LỖI CỦA EM CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC GÌ? CÓ THỂ KHIẾN TÔI QUÊN ĐI QUÃNG THỜI GIAN ĐAU KHỔ ẤY Ư?!

Ánh mắt tức giận bóp lấy cổ cô, nói với giọng lạnh lẽo vô cùng:

- Dù tôi còn yêu em hay không hay hận em, em cũng không có quyền có người khác.

Rồi hắn buông cổ cô ra, gỡ lấy chiếc cà vạt cầm trên tay rồi ngồi lên giường kéo tay Tĩnh Thanh để cô ngồi cạnh bên hắn, cô nói:

- Anh kêu tôi vô đây để kể chuyện mà lại bóp cổ tôi không thôi sao? Vậy tôi về phòng

- Em có biết Tảng Minh không?

Cô gật đầu

- Ông ta đã cưỡng hiếp một cô bé tại trại trẻ mồ côi, bề ngoài thì làm ra vẻ tốt lành, sau lưng lại đi làm vậy với một cô bé căm

- Con bé đó bị căm sao?

- Đúng vậy, không những câm mà còn bị bệnh trầm cảm nặng

- Nên anh bắt con gái ông ta

- Ai nói cho em biết?

- Tảng Điềm không làm gì sai hết, thả con bé đi đi. Con bé không có tội gì cả, tại sao anh phảu bắt mốt đứa bé nhỏ như vậy chịu tội thay ba nó?

- Em lấy tư cách gì xen vào?! Ai cho em tư cách xen vào?

- Anh không thấy anh đang làm hại đến ngưòi không liên quan sao? Anh đang khiến bản thân anh trở thành một người tàn ác

- Ông ta phải nếm cái cảm giác đó

- Là anh đang hành hiệp trượng nghĩa hay là anh đang làm hại đến người vô tội?



- Tôi nhắc lại, em không có tư cách xen vào

- Nếu anh làm vậy con gái ông ta Tảng Điềm mới là người nếm cay đắng, ông ta cùng lắm là đau xót vài ngày rồi cũng thối nào tật nấy. Anh không biết về con người cảu ông ta sao?

Anh cười lạnh:

- Em nói thì hay lắm, nhưng sao em không đặt em vào tình cảng của Phan Nghiên

- Con bé đó tên Phan Nghiên sao?

- Ừ, con bé mồ côi cha mẹ, bị câm mà phải chịu cảnh này nữa. Quản lí trại mồ côi bảo suốt mấy ngày nay nó không ăn và tự tử không thành mấy lần.

- Một cô bé 10 tuổi phải chịu cảnh này thật sự bất công, nhưng sao anh không thử an ủi con bé?

- Nó vẫn vậy

- Tôi có một giao kèo với anh, anh muốn muốn làm giao kèo này với tôi không?

- Nay em dám giao kèo với tôi à?

- Nếu tôi có thể giúp con bé đó bình thường trở lại anh phải thả Tảng Điềm

- Cũng hay đó, nhưng như vậy chưa đủ thú vị

- Anh muốn gì?

- Nếu trong 3 ngày em không làm được thì lố 1 giờ tôi đánh em một cái bằng dây thừng. Em thấy sao? Thú vị hơn rồi đúng không? Hahaha

Tiếng cười không thua gì ác ma, Tĩnh Thanh chua xót đồng ý.

Cô nói:

- Mai anh đưa địa chỉ của con bé cho tôi

- Được thôi

Sau đó cô về phòng, thì đột nhiên lại thấy buồn nôn, cô nghĩ do ăn không tiêu nên cũng chẳng để ý lắm.

Sáng hôm sau cô theo địa chỉ mà Tôn Thất Thiên đưa, tìm đến trại trê mồ côi.

Cô bước vào chào một bà thím tầm khoảng 50 tuổi

- Có thể cho tôi gặp Phan Nghiên được không ạ?

- Cô là....?

- Tôi là Diệp Tĩnh Thanh



- Là cô Diệp mà Tôn tổng nói hôm nay sẽ tớ sao. Vậy cô đi theo tôi

Cô gật đầu, họ đi đến một căn phòng có cửa sổ treo chiếc chuông gió màu hồng. Phía trong là một cô bé gầy gò, đầu tóc bù rối trông rất thảm thương. Cô khẽ mở cửa

- Chào em, chị là Diệp Tĩnh Thanh

Cô bé vẫn không đáp, đôi mắt mơ hồ nhìn lên chiếc chuông gió. Tĩnh Thanh lấy trong túi xách ra một cái kẹp rồi nhẹ nhàng nói:

- Để chị cột lại tóc cho em nha

-......

- Em có muốn đi mua đồ đẹp với chị không?

-.......

- Hay là chị dẫn em đi ăn gà rán nha?

-......

- Thật ra, em không cần phải nhớ đến những ký ức đau buồn, thà em có thể khóc thật lớn một chập rồi quên đi chứ đừng không khóc mà lại ghi nhớ mãi trong lòng.

-......

- Chị biết những chuyện em trải qua không phải chỉ là đau khổ bình thường. Nhưng em vẫn còn nhỏ không cần phải lo lắng

-......

- Thật ra, sau khi nghe chuyện của em chị cảm thấy bản thân chịrất may mắn vì chị sinh ra bình thường, có ba mẹ yêu thương, có một tuổi thơ êm đềm và đáng nhớ. Lúc đầu khi nghe kể về em chị thật sự rất ngưỡng mộ em đó, tuy em không có ba mẹ, lại không thể nói nhưng em lại rất kiên cường, học hành cực kì tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện như vầy cũng không trách em được nhưng em hãy nhớ những điều không tốt làm em đau khổ thì hãy viết lên cát. Làm vậy em sẽ vui vẻ hơn

Sau khi nghe Tĩnh Thanh nói, cô bé ôm lấy Tĩnh Thanh có lẽ Phan Nghiên đã hiểu ra gì đó sau khi Tĩnh Thanh nói, cô bé lấy quyển sổ tay ghi lên

'' Em cám mơn chị''

- Không cần phải cám mơn, em thật sự rất mạnh mẽ đó. Bây giờ chị với em đi mua quần áo với đồ ăn về cho mấy bạn nha

Cô bé gật đầu.

Diệp Tĩnh Thanh dẫn cô bé đi đến trung tâm thương mại mua thật nhiều quần áo và đồ ăn về cho mấy bạn nhỏ khác trong trại mồ côi. Tĩnh Thanh dường như nhận ra gì đó dẫn Phan Nghiên đến bệnh viện TG để gặp riêng Diệp Tuấn Du.

- Thanh Thanh à, em đến đây làm gì vậy? Còn cô bé này là?

- Anh giúp em kiểm tra sức khỏe của cô bé này nha

- Ừ

- Thịnh Bích đâu rồi?

- Hôm nay cô ấy đi làm trễ, anh không biết lí do