Đã Lỡ Trót Yêu Anh

Chương 30: 30: Chương 29




*PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC

Tôn Thất Thiên:

- Chúng ta đi gặp đối tác

- Nhưng tôi vẫn chưa làm xong

- Về rồi làm

Sau đó anh và cô đi đến một nhà hàng Ý cực sang trọng, tiếp tân thấy vậy chào đón lễ phép

- Tôn Tổng, cũng đã 1 tháng tồi anh chưa tới đây. Anh xem, mấy cô gái ở đây nhớ anh phát cuồn rồi kìa

Anh cười cợt nhã

- Vậy sao?? Tôi cũng nhớ mấy cô ta lắm

- Tôn Tổng ngọt ngào như vậy hỏi sao mấy cô gái ở đây chết mê chết mệt

Diệp Tĩnh Thanh sửng sốt, không ngờ bề ngoài là một nhà hang trong có vẻ sang trọng, lịch sự nhưng thực chất bên trong là một nơi dành cho những cô kiều nữ tiếp khách, cô đứng im lặng một lúc thì Tôn Thất Thiên

- Diệp Tĩnh Thanh, nghĩ ngợi gì vậy?

- Tôi.... không có gì Tôn tổng

Anh nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay đắc đỏ rồi quay sang nói với cô

- 5' nữa chúng ta sẽ gặp Lưu Tiến, còn nhớ anh ta chứ?

- Tôi vẫn nhớ

- Và gặp thêm một vài vị giám đốc các tập đoàn khác, em xem phục vụ mấy người đó cho tốt vào

- "PHỤC VỤ'', anh có nhầm lẫn không ?

- Em chỉ việc mời rượu cho mấy ông ta ôm ấp vài cái thôi là được chứ gì

- Anh......

- Em hãy trả nợ đi

Mắt cô đỏ lên tủi thân thầm nghĩ trong đầu'' Phải trả nợ cho anh ấy''

- Nhỡ đâu thấy em phục vụ tốt mấy ông đó sẽ bao tiền cho em thì sao. Em thích tiền lắm mà

- Tôi không cần

- Xem kìa, không phải em thích tiền lắm sao?

- Tôi không cần mấy đồng tiền đó, nhận nó chẳng khác gì tôi tự nhận mình là điếm

Anh khinh bỉ cợt nhã cô

- Vì muốn em có cảm giác đó nên tôi mới làm vậy, nhưng yên tâm chỉ ngày hôm nay thôi

- Anh nhớ giữ lời



- Tất nhiên

Thì phía sau có tiếng gọi yêu kiều

- Thất Thiên, cuối cùng anh cũng đến

Anh lấy tay ôm eo cô gái bận chiếc váy hở trọi vòng một căng đầy

- Tất nhiên phải đến để gặp lại em rồi

- Anh có biết em nhớ anh lắm không?

- Vậy sao? Thật chứ

Anh lấy ra một vài miếng tiền có mệnh giá một trăm rồi đưa cô cô gái đó

- Thưởng cho em vì đã nhớ anh

Cô ta hôn lên môi Tôn Thất Thiên

- Cảm ơn anh

- Nếu một lát em làm tốt sẽ có thêm

Diệp Tĩnh Thanh thấy vậy thì trong lòng chửi thầm'' Nhân viên tốt làm việc một tháng cao lắm là được có mấy vạn tệ, còn mấy cô kiều nữ này một buổi tối thôi với một người đàn ông là kiếm đươc cả hơn 1 vạn, làm kiều nữ mau giàu thật, chưa nói tới chuyện giường gói mà đã bây nhiêu đó, haizzzz''

Cô ta quay qua

- Anh à, hôm nay anh đem ai đến vậy

- Thư kí thôi

- Thật không? Thư kí xinh thật đó, mặt cô ta đi làm kiều nữ kiếm cũng bộn tiền

- Em nói cũng đúng, nhưng cô ta không phải là kiều nữ, chỉ là một nhân viên bình thường

Cô ta quay sang Diệp Tĩnh Thanh

- Chào cô, tôi là Triệu Miên

- Chào cô Triệu, tôi là Diệp Tĩnh Thanh. Tên cô nghe đẹp thật

- Vậy sao? Cô dẻo miện thật đó

May mắn cho Diệp Tĩnh Thanh là cô tiếp Lưu Tiến nên anh ta không làm những chuyện quấy với cô, mấy lão già thấy Diệp Tĩnh Thanh thì khao khát thèm thuồng nhưng may mắn cô đã bị Lưu Tiến dành trước, anh ta quay sang

-Yên tâm tôi không làm gì cô đâu, với điều kiện

- Điều kiện gì chứ?

- Sau khi về cô mời tôi đi ăn được không?

- Tất nhiên rồi

- Cám ơn cô

Thất ra trước đây cô cứ nghĩ Lưu Tiến là một giám đốc kiêu ngạo, khó gần không ngờ anh lại là người cực kì gần gũi lại thân thiện nữa, nhìn kĩ anh ta cũng rất đẹp trai. Tôn Thất Thiên thấy hai người thân mật trong lòng anh khó chịu cực kì



Sau khi buổi gặp kết thúc, Lưu Tiến

- Chũng ta đi ăn, tôi qua Tôn Thị đón cô

- Tôi có xe riêng mà

- Hay là tôi với cô đi tàu điện ngầm được không?

- Sao.... Anh cũng đi tàu điện ngầm à?

- Thật ra trước giờ tôi chưa từng đi, nên tôi muốn thử

- Tôi cứ ngỡ công tử bột như anh ghét đi tàu điện ngầm nhưng ai ngờ

-......

- Thôi vậy tôi với anh đi, có điều tôi về Tôn Thị lấy đồ cái hồi nảy tôi để quên đồ

- Được tôi ở trạm xe điện đợi cô

- Ok

Cô quay về Tôn thị đi lên phòng Tôn thất Thiên lấy chiếc điện thoại để trên bàn của cô, thật là phiền phức cả điện thoại cũng để quên, bước vào cô thấy nhân viên vẫn đang tức trực làm việc, và thấy Tôn Thất Thiên vẫn đang ngôi bắt chéo, hỏi cô

- Ăn tối chưa?

- Tôi có hẹn với bạn

- Vậy thì đi đi

- Được chào Tôn Tổng

Tĩnh Thanh thấy Thịnh Bích gọi nhỡ cho cô 23 cuộc, không biét chuyện gì cô liền vừa chạy đến trạm xe điện vừa gọi cho Thịnh Bích

'' Alo, gọi tôi đến 23 cuộc có chuyện gì?''

'' Tôi..... Tôi....''

'' Nay đi làm bị anh tôi la sao? Thôi để bụng làm gì, anh tôi thật ra rất thoáng không để bụng hay giận lâu gì cậu đâu''

'' Không phải... Anh cậu hút thuốc sao?''

'' Uhm có việc này thôi sao? Thật ra tôi cũng không biết anh Tuấn Du là good hay bad nữa''

'' Không, anh ấy còn hôn tôi, bảo là thích tôi nữa''

'' Sao cơ? Woa Thịnh Bích thời tới cản không kịp rồi''

'' Cậu còn đùa được''

'' Cậu nghĩ xem cậu có phải rất may mắn hay không, anh họ tôi vừa đẹp trai lại còn giỏi như vậy nữa, cậu biết một tháng lương anh ấy làm bao nhiêu tiền không? Cộng thêm tiền làm ở phòng mạch riêng nữa''

' Tôi tắt máy đây''

'' Nè sao vậy, alo alo''

Tĩnh thanh cười thầm'' Thịnh Bích ngại kìa trời ơi, sắp tới đây câu ấy làm chị dâu họ mình rồi, hì hì*''