Edit & Beta: Tử Dạ Tịch Liêu
Đêm cuối mùa thu, trăng treo trên bầu trời.
Dã Hỏa nằm trên giường, bởi vì trời lạnh mà khó có thể đi vào giấc ngủ. Nàng vẫn như cũ ở phòng mình, không chuyển đến phòng Thiết Ưng cùng giường với hắn. Nàng nói, mình vẫn là cô nương, cho dù nhất định gả cho hắn, cũng đã sớm bị hắn ăn, nàng cũng phải giữ cho mình chút mặt mũi.
Chỉ là không biết cuộc sống như vậy có thể duy trì được bao lâu, ban đêm trời càng lạnh, hắn đến với nàng khi đêm đã khuya, giúp nàng làm ấm cơ thể; Sau khi hắn đi rồi, một mình nàng đối mặt với đêm lạnh, nhiều lần rất muốn mở miệng xin hắn ở lại.
Mặc dù Thiết Ưng có lúc sẽ vô cùng bá đạo chuyên chế, nhưng ở rất nhiều phương diện, hắn vẫn là dựa theo tính tình của nàng mà làm việc. Hắn chỉ đê tiện trước khi ngủ sẽ hôn đến khi hai chân nàng mềm ra, mê hoặc nàng gần như kéo quần áo hắn xuống, khẩn cầu hắn muốn nàng.
Nàng tự kiềm chế bản thân, mới đè nèn được dục vọng bị hắn khơi mào, vội vàng đẩy hắn ra ngoài cửa, sau đó vùi gương mặt và thân mình vào trong chăn bông, muốn bản thân bình tĩnh, không nghĩ đến đủ loại hoan ái của hai người.
Đêm nay cũng vậy, hắn ôm nàng ngồi cạnh bàn, ngay cả áo khoát nàng cũng không cởi, hai tay trơn nhẵn đi vào quần áo, khéo léo cởi yếm nàng, nhào nặn nơi mẫn cảm đẫy đà, ngón tay thô ráp vuốt ve nụ hoa hồng nhạt đang bị sưng đỏ lên. Nàng bị ép ngồi lên hắn, khó khăn cắn môi, tóc đen bị hắn xõa ra bay tán loạn giữa hai người.
Hắn vẫn kiên quyết không chịu tiến thêm một bước, dường như đang chờ đợi nàng khẩn cầu. Mà nàng lại cố tình không chịu nhận thua. Cho đến khi hắn đùa có chút nóng nẩy, khiến nàng sắp khóc lên, hắn mởi không tra tấn ngọt ngào nữa, vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của nàng, đem nàng đang run run vào chăn bông ấm áp.
Dã Hỏa ở trong chăn bông cắn chặt môi, nhìn hắn nhẹ nhàng hôn lên trán rồi xoay người rời đi. Nàng giơ chặt nắm đấm. Nôn nóng cắn bản thân, ngăn chặn bản thân kéo hắn vào chăn bông mà cắn vào cổ hắn.
Nhưng mà đêm nay lại không giống với mọi ngày, nàng mơ mơ màng màng ngủ, nhưng giất ngủ cũng không an ổn. Trong mơ màng, lại nhớ về nhiều năm trước, đêm huyết tinh đáng sợ đó, nàng nghe được tiếng quát tháo lộn xộn, cùng với âm thanh lửa đốt cháy phát ra….
Ở trong mộng, nam nhân che mặt cầm đao dính máu đến gần nàng, sau đó nhị ca ra sức ôm lấy người nam nhân kia, nhìn nàng khàn giọng la lớn: “Trốn, Dã Hỏa,chạy mau.”
Ánh mắt nam nhân che mặt trầm xuống, giơ đao lên đâm xuyên qua ngực nhi ca. Trên mặt hắn có vết bỏng xấu xí, mà sau lưng là lửa cháy, nơi nơi đều là thi thể người thân nàng.
“A”. Dã Hỏa giật mình tỉnh lại, hai tay mãnh liệt vung vẫy, muốn xua đuổi cơn ác động đó. Nàng ôm chặt chăn bông run rẩy, không hiểu vì sao đêm nay lại nhớ đến đêm thảm sát đó.
Cảnh trong mơ rất chân thật, nàng giống như nghe rất nhiều tiếng thét chói tai, cảm giác được độ ấm của lửa. Nàng sừng sờ trừng mắt ngọn lửa đang chiếu trên chăn bông, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu ướt sũng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn cửa sổ đang bị lửa đốt cháy, tất cả người hầu trong nhà đều sợ hãi hét to. Thiết gia ban đêm vì lửa nổi lên bốn phía mà hỗn độn.
“Chuyện gì đang xảy ra?”. Nàng vội vàng xuống giường, theo bản năng lao đi tìm Thiết Ưng. Tim của nàng như bị nhéo đau, trận hỏa hoạn này làm cho nàng hoảng loạn. Hỏa hoạn năm đó cướp đi người thân quan trọng nhất của nàng, vất vả lắm nàng mới tìm được hắn, chẳng lẽ hỏa hoạn đêm này cũng sẽ tàn nhẫn cướp hắn đi?
Nàng mở cửa gỗ bị lửa thiếu cháy một nửa ra, đình viện đã bị lửa vây hãm, nàng bị nghẹn khói đặc mà ho khan không ngừng. Nàng che miệng mũi, ráng gượng đi về phía trước, nàng vì khói đặc hun vào mắt mà nước mắt chảy ròng ròng, căn bản là không thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Mấy hắc y nhân như quỷ mỵ đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm cương đao nặng trĩu. Bọn họ thừa dịp ban đêm mà vào Thiết gia phóng hỏa, lợi dụng hỗn loạn mà xông vào.
“Nơi này có nữ nhân.”
“Giết”. Giọng nói lạnh như băng không chút lưu tình nào, khiến người ta nghe xong kinh hồn bạt vía.
Dã Hỏa chỉ nghe đối thoại như vậy. Nàng vội vàng lui lại vài bước, nhưng cánh tay đã trúng một đao, trên cạnh tay truyền đến đau đớn kịch liệt, máu tưởi chảy ra, nàng nhanh chóng đè miệng vết thương lại, nhìn nam nhân cầm đao bao vây nàng, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa sao? Nhiều năm trước không chết cháy, bây giờ nàng lại chết trong trận hỏa hoạn tối này.
Cương đao lóe sáng, vô tình đánh xuống, nàng sợ hãi kêu một tiếng, mắt thấy không thể nào tránh khỏi, nhưng trong lúc nguy cấp đó, một bóng người mảnh khảnh thay nàng ngăn một đao kia. Thế nhưng đao của đối phương lại lớn đến kinh người, rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hai nữ nhân đồng thời ngã xuống.
“Băng Nhi”. Dã Hỏa lo sợ gọi, nàng đỡ cả người Băng Nhi toàn máu, tay nàng cũng có máu tươi, bởi vì sợ hãi mà lạnh như băng. Máu tươi vẫn còn chảy xuống đất, cũng không biết rõ là của ai.
Băng Nhi thở hổn hển, miễn cưỡng lấy thân bảo vệ Dã Hỏa. “Dã Hỏa cô nương, cẩn thận….” Nàng đứt quãng nói, vết thương như bị lửa bị thiêu cháy, hai mắt nàng như biến thành màu đen.
“Lại thêm một nữ nhân, để ta đưa các ngươi đến Tây thiên, trên đường xuống hoàng tuyền coi như cũng có người bầu bạn.” Hắc y nhân cười nhạt nói, vung chặt đao trong tay hung ác chém xuống.
Dã Hỏa ôm chặt lấy Băng Nhi, gắt gao nhắm mắt lại, dường như cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của tử thần. Trong lòng nàng lẩm nhẩm tên Thiết Ưng, nàng không sợ chết, tiếc nuối lớn nhất có lẽ là vĩnh viễn không còn gặp lại hắn nữa.
Nhưng mà cũng không thấy đau đớn như dự tính, nàng chỉ nghe thấy tiếng kêu vô cùng thảm thiết và tiếng va chạm đao kiếm
Nàng nhanh chóng mở mắt ra, thấy bóng lưng người nam nhân trong lửa.
“Thiết Ưng—-“. Nàng xúc động muốn nhào tới, nhưng trong nháy mắt lại thấy rõ gương mặt đối phương.
Là Trầm Dự, người nam nhân nàng đã gặp ở trong đình lý. Đột nhiên nàng ngồi quỵ xuống đất, không biết nên vui hay là nên sợ hãi.
“Thiết thành chủ tạm thời không tới đây được.” Trầm Dự nói xong, thấy có người còn sống, hắn phóng lưỡi dao sắc bén vào ngực hắc y nhân, đối phương chỉ hừ giãy dụa khẽ kêu một tiếng, sau đó cũng không nhúc nhích nữa.
Một màn máu tanh này Dã Hỏa nhìn thấy mà tay chân lạnh như băng, nàng ngẩng đầu nhìn, biết rõ nên cảm tạ Trầm Dự cứu mạng, nhưng trong miệng lại không nói ra được câu nào. Vì sao lại như vậy? Trầm Dự giết chết hắc y nhân, thay các nàng giải vây, nhưng sao sợ hãi trong lòng nàng cũng không giảm?
“Cuối cùng xảy ra chuyện gì?”. Nàng run rẩy hỏi, miễn cưỡng đứng dậy, chỉ cảm thấy lửa không ngừng đến gần, nhưng nàng vẫn cảm thấy giá rét. Thiết Ưng ở chỗ nào? Nàng rất muốn gặp hắn, muốn hắn ôm chặt vào lòng, chỉ có hắn mới có thể trấn an sợ hãi trong lòng nàng.
“Có người đánh lén vào Thiết gia, muốn tính mạng của Nhật đế. Cố cô nương, nơi này không an toàn, xin đi theo ta đến chỗ khác. Thiết thành chủ đang ở chỗ đó chờ ngươi. Hắn vì bảo vệ Nhật đế, mà đối phó với cao thủ, bây giờ trên người đang bị thương rất nặng.”
Trầm Dự chậm rãi nói, trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Dã Hỏa, nheo mắt lại giống như dã thú đã thấy mục tiêu.
“Thiết Ưng bị thương? Hắn có bị thương nặng không?” Sắc mặt Dã Hỏa trắng bệch, nàng bối rối nhìn Trầm Dự, thậm chí cũng không để ý sợ hãi mà kéo ống tay áo Trầm Dự. Vừa hay tin Thiết Ưng bị thường, nàng hoàn toàn quên mất tay bị thương, vội vàng muốn đi gặp hắn.
Hắn có gặp nguy hiểm không? Hắn bị thương nghiêm trọng đến nổi phải nhờ người khác đến cứu sao?
Nàng vội suy nghĩ đến những tình huống xấu nhất, khiến nàng muốn thét chói tai. Ông trời ơi vì sao còn muốn tra tấn nàng, bắt nàng chịu đủ loại đáng sợ này? Nàng sợ hãi bất an, cả người không ngừng run rẩy.
“Thiết thành chủ bị thương rất nặng, cho nên vội vàng muốn gặp ngươi.” Trầm Dự thấp giọng nói, giống như dụ dỗ nàng, dắt tay nàng đi đến chỗ cửa khác.
Trong lòng Dã Hỏa hoảng loạn không chú ý, lăng lăng rời đi theo Trầm Dự. Nhưng mà thình lình ống tay áo bị kéo lại, nàng cúi đầu nhìn thấy Băng Nhi. Băng Nhi vì bị vết thương nghiêm trọng, máu tươi đã nhiễm đỏ y phục, ngay cả thần chí cũng mơ hồ không rõ.
“Ta không thể bỏ nàng được.” Dã Hỏa hét lớn, cúi người muốn ôm lấy Băng Nhi, nhưng dáng dấp hai người cỡ nhau, sức lực của nàng cũng có hạn, hơn nữa trên tay đang bị thương, căn bản chỉ có thể bất động ôm Băng Nhi. Nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Dự, vốn định mở miệng cầu cứu, lại vô tình thấy vẻ mặt chán ghét của đối phương.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy gương mặt lạnh lẽo như vậy, nhưng mà vẻ mặt của người này lại vô cùng đáng sợ, đối với tính mạng người hèn mọn thì tràn ngập sự khinh thường.
Dã Hỏa nhíu mày, còn muốn ôm lấy Băng Nhi. Nhưng mà thần chí Băng Nhi không rõ, mê muội lẩm bẩm nói: “Dã Hỏa cô nương, mau trốn đi….”. Cúi đầu rên rỉ, nhưng trong đêm lại vô cùng rõ ràng.
Bỗng nhiên toàn thân nàng run lên, trước kia, nàng cũng từng nghe được những lời tương tự như vậy, đêm hôm đó, tiếng nhị ca thét lên, bộ dạng đó vẫn khắc sâu trong đầu nàng. Tính mạng của nàng là do nhị ca đối lấy, nàng vẫn không bao giờ quên một màn đó.
“Trốn….Dã Hỏa….Chạy mau……”
Khi đó, khắp nơi đều là lửa, trên đất đều là thi thể, máu của nhị ca nhuộm đỏ tay nàng. Nàng còn nhớ rõ, đôi mắt nam nhân kia lạnh như băng, trong đó chứa đầy sát ý tàn khốc,, cũng đối với tính mạng người hèn mọn thì tràn ngập sự khinh thường.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh đó, trên mặt nam nhân có vết sẹo xấu xí, sau lưng bị lửa thiêu đốt, ký ức trùng lặp lên nhau, nàng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy Trầm Dự đang tiến đến gần trong mắt đều là điên cuồng. Nàng nhận ra ánh mắt này, cho dù ngũ quan không giống nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được — người này là kẻ đã giết chết nhị ca nàng.
Dã Hỏa đột nhiên phản ứng khiến Trầm Dự hơi sửng sốt, hắn nhìn gương mặt nàng chuyển từ lúng túng sang hoảng sợ, nụ cười lạnh như băng trên khóe miệng hắn.
“Xem ra, người đã nghĩ đến, đúng không?” Hắn nắm chặt cương đao trên tay, chậm rãi đi về phía trước.
“Là ngươi, ta nhận ra ngươi.” Dã Hỏa thì thào nói, bí ẩn trong lòng cuối cùng cũng có đáp án. Trong tiềm thức đã nhận ra hắn, cho nên lúc trước vừa thấy hắn, trong lòng đã cảm thấy sợ hãi.
“Ta thật không ngờ ngươi lại còn sống, cứ tưởng ngươi đã chết rồi chứ.”
Tay Trầm Dự đưa đến cổ, nắm kéo da nơi đó, mặt nạ tinh xảo trên mặt bị xé ra, dưới ánh lửa, gương mặt có vết bỏng cũ xấu xí, nằm ngoằn ngoèo trên gò má hắn, nhìn rất dọa người.
“Có nhớ không? Đây chính là lễ vật ngươi để lại cho ta, những năm gần đây ta chưa bao giờ quên đêm đó ngươi lại “thật tình” như vậy.”
Hắn vặn vẹo khóe miệng nhe răng cười.
“Lúc trước ngươi ở đình lý tiếp cận ta, có phải là muốn thăm dò ta không?” Dã Hỏa run rẩu hỏi, miễn cưỡng để Băng Nhi phía sau. Băng Nhi đã thay nàng cản một dao, nàng không thể trơ mắt nhìn nàng vì bảo vệ mình mà chết thảm dưới đao Trầm Dự được.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ ngươi lại lưu lạc ở nhân gian, nhưng lại thay hôn quân kia cản một đao. Chỉ có điều, đêm nay các ngươi đều phải chết.” Hắn đi về phía trước, dáng vẻ vô cùng say mê, đang chờ mong tự tay mình giải quyết nữ nhân đã làm phỏng gương mặt của hắn, đã rất lâu rất lâu rồi.
“Thiết Ưng đâu?” Hắn rốt cục làm sao rồi?” Dã Hỏa bối rối hỏi, trong lúc nguy cấp như vậy, vẫn chỉ nghĩ đến an nguy của hắn. Nàng thậm chí chẳng quan tâm đêm nay có thật sự bị chết hay không, nhưng ít ra, nàng muốn xác định hắn an toàn.
Thì ra trong lúc nguy hiểm như vậy, mới có thể hiểu rõ bản thân để ý người kia cỡ nào.
Nhưng mà làm sao nàng có thể cam tâm để Trầm Dự giết chết được? Nhiều năm trước nàng đã thoát chết một lần; Nhiều năm sau, nàng lại gặp và yêu Thiết Ưng, làm sao nàng có thể chết vào lúc này? Trong lòng bỗng dưng tức giận dũng khí từ từ dâng cao, tay phía sau sờ soạng tìm đoảng đao, chặt chẽ nắm trong tay. Cho dù thật sự bị giết chết, nàng cũng muốn liều chết với Trầm Dự, vì người thân báo thù rửa hận.
Trầm Dự cười lạnh một tiếng, bộ dáng vô cùng chắc chắn nói: “Hiện tại hắn đã chết thảm với hôn quân, đêm nay mục đích chính là giết Hoàng Phủ Giác, cho dù Hoàng Phủ Giác võ công cao tới đâu, mấy người cao thủ bị bao vây tấn công, cũng không thể chống đỡ được bao lâu.” Bọn hắn đã lập kế hoạch từ trước, chỉ chờ đợi thời cơ đến, diệt Thiết gia, giết Hoàng Phủ Giác, về phần hắn, vào đây giải quyết Dã Hỏa.
“Thiết Ưng sẽ không chết.” Dã Hỏa cắn răng nói, mạnh mẽ kéo lấy vạt áo, chớp mắt đã thấy Trầm Dự tiến đến đây. Hai chận của nàng không chạm đất, chỉ có thể giãy dụa không ngừng.
Trầm Dự hưởng thụ bộ dạng liều mạng giãy dụa, cương đao bén nhọn đặt trên má nàng, nhẹ nhàng rạch một đường nhỏ. Chỉ cần dùng lực một chút là trên mặt có thể lưu lại thẹo. “Ta sẽ không một đao giết ngươi, ta sẽ lưu lại trên mặt ngươi mấy trăm ngàn vết thẹo, khiến ngươi lấy ngươi mặt bồi thường cho ta.”
Hắn cười lạnh.
“Buông nàng ra.” Một tiếng rống dữ dội từ bên trrong đình viện đã bị nhuộm lửa vang lên. Dáng người cao lớn của Thiết Ưng thình lình xuất hiện. Tóc dài của hắn tán loạn, trên người nơi nơi đều là vết máu, ánh mắt điên cuồng như dã thú thấy máu, Trầm Dự sửng sốt, thật không ngờ Thiết Ưng lại không chết. Hắn nhanh chóng đem Dã Hỏa che ở trước, làm bùa hộ mệnh tính mạng. Hắn thật sự không đoán được, Thiết Ưng lại có thể bình yên vô sự vào đây, cho dù là Thiết Ưng có thể đánh thắng những người đó, nhưng thời gian cũng không thể nhanh như vậy. Hay là Thiết Ưng vì nha đầu này bỏ lại Hoàng Phủ Giác nhà mình.
Đôi mắt Thiết Ưng nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt, hai tay dính đầy vết máu nắm chặt. Thấy trên người Dã Hỏa có máu, hắn dường như muốn mất đi lý trí, cả người toát ra lạnh lùng và tức giận, khiến hắn vô cùng đáng sợ, mọi người cũng phải lùi mấy bước.
“Thả nàng ra, ta sẽ cho ngươi toàn mạng.” Hắn chậm rãi tuyên bố, giọng nói vô cùng lạnh lùng, trong cặp kia chứa đầy sát ý, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể hoài nghi trong lời của hắn có mấy phần chân thật.
“Ngươi muốn hắn toàn mạng, nhưng ta thì không.” Một giọng nói lạnh như băng nữa từ bên kia truyền đến, Hàn Chấn Dạ tóc tài bù xù cẩn thận ôm lấy Băng Nhi, lúc này xác định nàng vẫn còn thở mới dám thả lỏng. Trên tay hắn vẫn còn xích sắt, bộ dáng vô cùng nguy hiểm, vào lúc này hắn mới thật sự giống với truyền nhân duy nhất của ma giáo.
“Các ngươi…..” Trầm Dự kinh ngạc nhìn Hàn Chấn Dạ, thật không ma giao lại liên thủ với Thiết Ưng. Bọn họ đã lập kế hoạch rất cẩn thận, thừa dịp Hoàng Phủ Giác đến Thiết thành, đánh lén Thiết gia vào ban đêm, quang minh chính đại hành thích vua cướp ngôi. Không nghĩ đến người bên cạnh Hoàng Phủ Giác đã sớm dàn binh bố trận, ngay cả ma giáo Hàn Chấn Dạ, cũng được bọn họ an bài tốt nhất.
Cũng khó trách lại không quyết định ngày hành quyết Hàn Chấn Dạ, Thiết Ưng chính là chờ bọn hắn hành động trước.
“Những người hôm nay đến Thiết gia bây giờ cũng chỉ còn có một mình ngươi.” Thiết Ưng nói xong, tầm mắt vẫn không rời Dã Hỏa. Nhìn sắc mắt càng lúc càng tái nhợt, trong tim hắn liền đau đớn, phải tự khắc chế lắm, mới không xông lên đem Trầm Dự kia bầm thây vạn đoạn.
“Không thể nào, chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, chỉ còn chờ nước chảy thành sông”. Trầm Dự nheo mắt, không dám tin ảo mộng nhiều năm qua chớp mắt đã tan thành mây khói. Hắn đã nhẫn nại lâu như vậy, thậm chí còn đeo mặt nạ che giấu tung tích, chính vì vinh hoa phú quý.
“Ngươi sẽ không được như ý đâu.” Dã Hỏa nghiến răng nghiến lợi nói, nắm chặt đoản đao trong tay, trong nháy mắt Trầm Dự không có phòng bị, nàng dùng hết sức lấy đoản đao đâm vào ngực Trầm Dự.
Trầm Dự vì ăn đau mà thét lên, ném Dã Hỏa lên mặt đất, muốn đẩy ngã nàng chết tươi.
Thiết Ưng thuận lợi lách qua xích sắt của Hàn Chấn Dạ, dễ dàng tiếp được Dã Hỏa đang sợ hãi. Chớp mắt đã chụp được thân thể bé nhỏ của nàng, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, khóe miệng cười tàn khốc nói: “Giết hắn.”
Hàn Chấn Dạ gật đầu, hiểu ý tứ trong lòng bạn tốt.
Xích sắt ở giữa không trung run run, phát ra tiếng leng keng, thoáng chốc đã dày đặc như lưới, chặt chẽ đem Trầm Dự vây hãm trong đó. Hai người đồng thời kéo xích sắt, cắt đứt đường sinh cơ cuối cùng.
“Kỹ nữ chết tiệt, ta muốn giết ngươi.” Trầm Dự rống giận, như con thú giãy dụa không ngừng, lại bị xích sắt xiết chặc, bắp thịt bị xích sắc xiết đến chảy máu.
“Ngươi làm nàng bị thương, giết huynh trưởng nàng, phụ mẫu nàng, ngươi phải đền mạng.” Thiết Ưng lạnh lùng nói, xích sắt trong tay đột nhiên run lên, sau đó không lưu tình mà thuận tiện kéo căng.
Xích sắt giống như điên cuồng, lại có sức phá hoại đang sợ, chỉ khẽ động chút thôi, đã khiến hai tay Trầm Dự rách ra.
Hắn kêu thảm một tiếng, không dám tin nhìn miệng vết thương đang chảy ra, đau đớn biến hắn thành con thú điên cuồng hét lên một tiếng, vọt đến chỗ Dã Hỏa, giống như tuyệt vọng muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Dã Hỏa hoảng sợ thở gấp, lại đột nhiên bị một cánh tay cường tráng của Thiết Ưng ôm chặt lại, sau đó lòng bàn tay chuyển động, một tiếng nổ lớn vang lên, Trầm Dự cả người đầy máu tươi trong chớp mắt đã bị đánh bay ra xa, đến chỗ ngọn lửa cháy mạnh nhất.
“Đừng nhìn.” Thiết Ưng ôm chặt lấy Dã Hỏa, đem khuôn mặt của nàng áp vào trong lòng, không để nàng thấy cảnh tàn nhẫn như vậy. Nàng dựa vào ngực hắn,kích động run rẩy, cố gắng quên đi hình ảnh Trầm Dự đáng sợ kia trước khi chết.
Ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt Trầm Dự, tiếng kêu thảm thiết của hắn quanh quẩn trong đêm khuya, ngọn lửa còn yếu ớt mỏng manh, sau lại bốc cháy dữ dội, người nam nhân kia đã bị ngọn lửa phá hủy. Một lúc sau, ngọn lửa từ từ yếu đi, sinh mạng của tên sát thủ cũng đã bị đốt thành tro tàn.
“Không hỏi ai là người đứng phía sau à” Hàn Chấn Dạ lạnh lùng nhìn thi thể Trầm Dự đã bị cháy đen nói, sau đó ôm lấy miệng vết thương của Băng Nhi, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
“Không cần hỏi cũng biết là ai, chỉ là người hôm nay đã chết không thể đối chứng được, chỉ sợ hắn sớm không còn gì.” Thiết Ưng trả lời, ôm Dã Hỏa không ngừng run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Hắn phải dùng hết sức ôm nàng, lúc này mới xác định được nàng tồn tại không bị gì cả, cũng không bị tử thần cướp đi. Một khắc trước, hắn còn nghĩ mình đã vĩnh viễn mất đi nàng.
“Băng Nhi cần phải cứu chữa lập tức”. Hàn Chấn Dạ nghiêm túc nói, ôm lấy Băng Nhi bất tỉnh, nhìn Thiết Ưng, bộ dạng cũng không lỗ mãng như trước. Vì lo lắng cho nữ tử của mình, mà vô cùng kiên định.
“Ngươi đi trước đi. Miễn cho những người khác trở lại quy hết tội cho ngươi.” Thiết Ưng gật đầu nói.
Ý bảo Hàn Chấn Dạ rời đi trước.
Hàn Chấn dạ gật đầu nhìn Dã Hỏa mỉm cười: “Bà chị, ly rượu mừng này ta xin giữ lại.” Hắn ôm chặt Băng Nhi, nhích chân nhảy qua ngọn lửa, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Dã Hỏa vẫn còn sững sốt, hai tay nàng run lên, nếu không có Thiết Ưng ôm, có lẽ nàng đã ngã xuống đất, nguy hiểm đi qua, nàng mới cảm thấy sợ hãi, nước mặt không ngừng rơi, nàng đem mặt chôn vào ngực hắn, nghe được tiếng hô hấp của hắn, mới xác định mình không bị Trầm Dự kéo vào địa ngục.
“Hỏa nhi.” Hắn gọi nàng, nâng mặt nàng lên, cẩn thận nhìn nàng, sờ vết thương trên người nàng, nhìn thấy cánh tay bị thương, thân hình cao lớn của hắn phát run. “Ông trời ơi. Ta còn tưởng sẽ mất đi nàng.”
Hắn dùng sức ôm chặt nàng.
“Ta không sao.” Nàng nở nụ cười đảm bảo với hắn, nụ cười kia hơi run rẩy, nước mắt lại lăn xuống, đột nhiên nàng lúng túng sờ soạng thân thể hắn. “Chàng không sao chứ? Trầm Dự nói chàng bị cao thủ tấn công, nói chàng bị thương rất nặng, ta rất lo lắng…” Nàng càng không ngừng tìm kiếm vết thương trên người hắn. Vừa rồi nhìn thấy hắn, trên người đều là máu, nàng lo lắng đến suýt nữa ngất đi.
“Hỏa nhi, đây không phải máu của ta.” Hắn hôn nàng, dùng nụ hôn mạnh mẽ để khiến nàng quên đi sợ hãi.
Thật vất vả Dã Hỏa mới nới lỏng tâm tình, yếu ớt ở trong lòng hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Nàng vốn rất kiên trì, nhưng chỉ cần là chuyện của hắn, nàng đều sẽ khóc sướt mướt như con nít.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Hắn liếm đi nước nước mắt của nàng, vừa vui vẻ vừa đau lòng.
“Ta rất sợ hãi.” Nàng đứt quảng nhìn hắn nói, dùng sức nắm chặt quần áo hăn, dường như chỉ có làm như vậy nàng mới có thể đời đời kiếp kiếp không xa rời hắn.
“Sợ Trầm Dự?” Hắn vỗ về nàng.
“Không, ta sợ sẽ chẳng còn gặp chàng nữa.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi đen láy của hắn, nếu không thẳng thắn nói cho hắn biết tình cảm trong lòng, có lẽ sau này nàng sẽ không có dũng khí mà thừa nhận, “Lúc đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, ta mới biết bản thân mình yêu chàng đến cỡ nào, ta không muốn chết, ta không muốn chàng rời xa ta….”
“Hỏa nhi, cho dù nàng muốn rời xa ta, ta cũng không thả nàng đi.” Hắn hôn lên trán nàng, lông mi nàng run lên, biết nàng bướng bỉnh, nếu không phải thật sự để ý, thì nàng sẽ không thừa nhận. “Còn nhớ ta đã từng nói không? Cả đời này cũng sẽ không buông.” Hắn mạnh mẽ hôn nàng, giữ lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Dã Hỏa ngẩng đầu, cam tâm tình nguyện thuận theo sự nhiệt tình của hắn. Thù hận trong đời nàng thế nhưng lại mang tình cảm chân thành cả đời đến cho nàng, Buổi tối khi ngọn lửa kia bắt đầu vây quanh, nàng cũng bắt đầu chặng đường đi tìm hắn. Nàng thuộc về hắn, vĩnh vĩnh viễn viễn.
★★★
Trong góc phòng, một dáng người thủy chung trầm mặc nhìn.
Hoàng Phủ Giác thong thả đến cạnh hắn, thoải mái phe phẩy cốt phiến. “Ngươi vẫn định ẩn thân đến phút cuối sao? Cho dù muội muội nhà mình gặp nguy hiểm, cũng không chịu ra ta cứu giúp?” Hắn tò mò hỏi.
Ánh mắt Cố Viêm không động, trong đầu nghĩ đến Thiết Ưng và Dã Hỏa, sau mới quay đầu nói. “Thiết Ưng sẽ bảo vệ nàng.” Vẻ mặt hắn lạnh lùng ngạo nghễ, hoàn toàn khác với bộ dạng yếu đuối bình thường.
“Nói cũng đúng.” Hoàng Phủ Giác gật đầu đồng ý, có chút tiếc nuối khép quạt lại. “Làm phô trương như vậy, đáng tiếc chỉ bắt được bọn người vô danh tiểu tốt, người đứng sau vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Hắn nắm chặt cốt phiến, gõ nhẹ vào cổ tay.
“Cuối cùng ta sẽ giải quyết hắn.” Cố Viêm chắc chắn nói.
“Như vậy, ngươi không tính đem chân tướng nói cho Dã Hỏa sao? Chẳng lẽ cứ để nàng hiểu lầm ngươi như vậy?” Hoàng Phủ Giác tò mò hỏi, nhanh bước đuổi theo Cố Viêm.
“Chưa đến lúc.” Cố Viêm lạnh lùng trả lời, cũng không quay về kinh thành, bóng người trong đêm linh hoạt như quỷ mỵ.
Hoàng Phủ Giác dừng bước đứng lại, khóe miệng cười quái dị.
Hắn tự nhiên bày chuyện chỉnh người, đương nhiên cũng sẽ biết chân tướng của sự thật, chỉ là, nhìn thuộc hạ lãnh đạm vô tình như vậy, trong lòng hắn thật không thoải mái chút nào. Nhìn Thiết Ưng trầm ổn như vậy gặp Dã Hỏa còn phải rối loạn.
“Ta thật sự tò mò “đến lúc” của ngươi là khi nào mới đến? Nhưng mà ta rất muốn nhìn thấy bộ dạng rối loạn của ngươi nha.”
Hắn tràn ngập hứng thú mà tươi cười, đó là nụ cười khiến người ta phải sợ.
Chỉ là, Cố Viêm còn chưa biết được quỷ kế này vì hắn mà tỉ mỉ sắp xếp.
Hoàn Toàn Văn