Đa Danh Chi Hậu

Chương 89




Những diễn biến tiếp theo sau đó của mẫu tử Bảo Quân Hoa, Cố Tịch Hy cũng chỉ có thể biết qua miệng thái giám của Tựu Nguyệt điện. Nàng nghe nói đứa trẻ sinh ra rất trắng trẻo, lanh lợi, được đích thân Cao Tông hoàng đế ban tên.

Ngài ban cho tiểu vương chữ Nghi, Hoàng Phủ Cao Nghi, ý nói dung mạo ngời sáng, tư chất cao quý như ánh mặt trời.

Còn chuyện Bảo Quân Hoa bị hãm hại bởi xạ hương, hay chuyện có người tố giác thái tử phi là nàng thâm độc mưu hại hoàng tôn, hoàng đế không có thái độ cụ thể, chỉ nói rằng Hoàng Phủ Minh Phong đang hành động thái quá, mấy lời nói của Cát Tường làm sao có bản lĩnh vấy bẩn thanh danh của thái tử phi.

Bội Lan đang ở bên cạnh thêm than vào lò sưởi, cố ý mỉm cười lạc quan:

“Thái tử phi, hoàng đế bệ hạ hình như là đứng về phía người, thái tử điện hạ chắc sẽ không cấm túc người lâu đâu.”

Cố Tịch Hy cũng cười, nhưng nàng không cười vì vui vẻ.

Hoàng đế Cao Tông đương nhiên sẽ đứng về phía nàng, nói đúng hơn, chỉ là ông ấy đang nể mặt Trường gia mà thôi. Dù sao thì Bảo Quân Hoa và tiểu vương đều không có vấn đề gì, hà cớ phải đắc tội và làm phật lòng Trường Khánh Diên.

Cố Tịch Hy không muốn than vãn hay ca thán, chỉ là có đôi khi sự mệt mỏi lên tới cùng cực, khiến nàng đến cả hô hấp cũng sẽ cảm thấy khó khăn.

Nàng cúi đầu, lấy đầu bút lông chấm vào nghiên mực, tiếp tục vẽ cảnh núi sông còn dang dở trên bức lụa trắng tinh. Bội Lan nghiêng đầu hỏi nàng đang vẽ nơi nào, phong cảnh lại hữu tình và nên thơ tới vậy?

Thật ra, Cố Tịch Hy cũng không rõ mình đang vẽ nơi nào, nàng trước kia lưu lạc qua nhiều nơi như vậy, ký ức mơ mơ hồ hồ chỉ có thể lưu giữ những khung cảnh tuyệt mỹ nhất của thiên hạ, giờ đây được chắp vá và hòa trộn làm một trên bức tranh.

Những ngày lặng gió, Cố Tịch Hy sẽ thường nhớ tới lời của vị Bạch Lão lúc nàng còn ở phủ Thái sư. Ông nói, nàng là mệnh hoa dại, không phải mẫu đơn, không phù hợp với nơi lầu son gác tía. Khi ấy, nàng sẽ bất giác nhớ nhân gian rộng mở bên ngoài, nhớ trời cao và đất rộng, nhớ sông xanh mây trắng, tự do và tự tại.

Chỉ là, cả đời này của nàng vĩnh viễn không thể tách rời khỏi Hoàng Phủ Minh Phong…

**

Trung tuần cuối mùa thu, Nhị vương gia Hoàng Phủ Bắc Trì chính thức hồi cung, Cố Tịch Hy vẫn còn bị cấm túc trong Tựu Nguyệt điện. Hình như y hồi cung khá vẻ vang, khá náo nhiệt, người người đều tung hô y là chiến thần, không tiếc thân mình bảo vệ biên cương.

Nhưng Cố Tịch Hy chỉ nhớ tới lần y như thần như quỷ mà thấp thoáng xuất hiện trong đêm hội hoa đăng ở huyện Thanh Tân. Tuy nàng không tận mắt trông thấy y, nhưng vẻ hoảng sợ của Trữ Nhi đã minh chứng rằng nàng ta không hề nói dối. Hoàng Phủ Bắc Trì thật sự đã đến đó, hoặc tồn tại một khả năng khác đáng sợ hơn, y đã âm thầm bám theo đoàn người của Hoàng Phủ Minh Phong ngay từ khi còn ở Lũng Nham.

Suy nghĩ này khiến Cố Tịch Hy rùng mình…

Còn một chi tiết nữa, lời nói cuối cùng trước khi chết của Tát Lạt. Trước đây do quá hoảng sợ, Cố Tịch Hy không còn tâm tư để suy xét, nhưng mấy ngày nay khi bình tâm lại, nàng bỗng nhận ra sự bất thường.

Y nói, nàng và Trường Ý Đan đều là những nữ nhân ngu xuẩn, đều là con cờ trong tay kẻ khác lại tưởng bản thân mình thông minh bản lĩnh. Kết quả là tới chết cũng sẽ không biết vì sao mình chết!

Y nói tự tin tới mức, như thể y biết rất rõ về Trường Ý Đan.

Trước đây, Cố Tịch Hy luôn thắc mắc, không biết bí mật về thân thế của nàng từ đâu mà Tát Lạt biết được…

Nhưng nếu Hoàng Phủ Bắc Trì còn sống, vậy không phải chuyện này rất dễ giải đáp hay sao? Người vừa hiểu rõ Trường Ý Đan, vừa biết thái tử phi hiện tại là giả mạo, ngoài trừ Trường Khánh Diên và những người thân tín của ông, vậy thì chỉ có duy nhất Hoàng Phủ Bắc Trì…

Nói như vậy, ngay cả âm mưu giết người cướp cống phẩm ở Lũng Nham, y cũng có phần? Dù sao, nếu Hoàng Phủ Minh Phong không có năng lực giải quyết chuyện đó một cách triệt để, thể diện và tư chất của hắn sẽ lại một lần nữa, sâu xa hơn còn có thể gây xích mích lớn với người ở tộc Miêu.

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

Nếu nói Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang đã chuẩn bị đối sách từ lâu, vậy chắc chắn bọn họ cũng đã biết chuyện này. Lời “thu lưới” ngày đó mà Hoàng Phủ Minh Phong nói, e rằng không chỉ dùng để chỉ con cá thí mạng là Tát Lạt.

Nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn…

Trong khoảnh khắc nghiền ngẫm ra chuyện này, Cố Tịch Hy bất giác đưa mắt về cánh cổng Tựu Nguyệt điện đang đóng kín bên ngoài, bỗng cảm thấy chuyện mình bị cấm túc ở đây cũng không hẳn là quá tệ hại.

So với việc đi Linh Hoa tự, ở lại đây, ít nhất nàng vẫn có thể nghe ngóng được tình hình, nhưng vẫn không cần phải đối diện trực tiếp với Hoàng Phủ Bắc Trì.

Nàng e sợ y, cũng kinh tởm y…

Chỉ tới khi Chương Hằng mang theo chén canh an thần bước vào, Cố Tịch Hy mới thoát khỏi trạng thái suy tư.

Khoảng thời gian này, chất lượng giấc ngủ của nàng giảm sút nghiêm trọng, đến cả mí mắt cũng dần xuất hiện quầng thâm, Chương Hằng không đành lòng mới đích thân nấu cho nàng vài chén canh có tác dụng ổn định giấc ngủ.

Chủ yếu là bị ác mộng quấy nhiễu.

Vẫn là những hình ảnh tàn bạo và đau thương xưa cũ, Hoàng Phủ Minh Phong vẫn bỏ mặc nàng, chỉ khác là trong giấc mơ gần đây còn xuất hiện một nam nhân dung nhan bị che lấp bởi mặt nạ bạc. Y không đứng trên tường thành cao như Hoàng Phủ Minh Phong, mà đứng ngay bên cạnh nàng, chờ đợi mũi tên sắc nhọn ghim vào người nàng rồi, sẽ tàn nhẫn đưa tay đẩy sâu vết thương của nàng hơn, khiến nó nhoe nhoét…

Một đêm trời đổ cơn mưa lớn, Cố Tịch Hy bị giấc mơ kinh hoàng đó hành hạ đến cả người run lẩy bẩy, vầng trán nhỏ túa đầy mồ hôi lạnh. Sau đó, nàng lại mơ màng ngửi thấy mùi Long Diên hương.

Trong ấn tượng của nàng, đây là mùi hương ấm áp chỉ duy nhất thuộc về Hoàng Phủ Minh Phong, có tác dụng an định tinh thần cho nàng.

Khi ở Lũng Nham, Cố Tịch Hy cũng gặp ác mộng, chỉ là sau đó nàng sẽ vô thức chui vào lòng Hoàng Phủ Minh Phong, chỉ cần ôm lấy hắn, ác mộng sẽ tiêu tan.

Một tiếng sấm nổ lớn vang lên, khiến Cố Tịch Hy choàng tỉnh giấc, cả người vẫn đầy mồ hôi lạnh. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy trước mắt một màn đêm, tăm tối và trống rỗng.

Mùi Long Diên hương tựa như vẫn còn phảng phất.

Cố Tịch Hy thu người lại, vỗ vỗ đầu để bản thân thoát khỏi ảo giác, không nén được mà cười nhạo mình một tiếng.

Hắn lạnh lùng như vậy, vô tình với nàng như vậy, nhưng tại sao… nàng vẫn nhớ hắn thế này?