Hội hoa đăng Đức Phúc Thần của huyện Thanh Tân là ngày lễ linh thiêng của người dân huyện này, sự hưng phấn và vui vẻ thậm chí còn vượt xa cả ngày Tết Nguyên Đán. Cố Tịch Hy và Trữ Nhi mặc thường phục, lần lượt bước qua các con đường giăng đèn kết hoa đến lóa hai mắt. Hai bên vệ đường xôm tụ những hàng quán với đủ thứ từ thức ăn đến đồ dùng, trang sức, cách một quãng ngắn còn có người biểu diễn tạp kỹ, múa côn khúc, nuốt gươm, nhảy qua vòng lửa, cho tay vào chảo dầu…
Có rất nhiều vị công tử, y phục gọn gàng tinh tươm, nom bộ dạng thư sinh, đạo mạo, khi đi ngang qua Cố Tịch Hy sẽ cho rằng nàng là vị tiểu thư nhà nào đó, ánh mắt không khỏi có ý đưa tình.
Mà Cố Tịch Hy với mấy tiếng huýt sáo phong tình đó, nửa con mắt cũng không dám dòm đến…
Nàng quay sang Trữ Nhi:
“Ngươi cũng chưa từng tham gia hội hoa đăng sao?”
Trữ Nhi gật đầu:
“Vâng, chưa từng.”
Cố Tịch Hy hơi khó hiểu, sao có thể? Nàng ta hầu hạ Trường Ý Đan từ khi còn rất nhỏ, suốt những năm tháng đó, thường niên kinh thành cũng có hội hoa đăng mừng Tết Nguyên Đán, Nguyên Tiêu, Trung Thu, lý nào lại chưa từng chiêm ngưỡng.
Nhưng Trữ Nhi giải thích:
“Tiểu thư không thích hoa đăng, nàng ấy nói nếu như hoa đăng thật sự linh nghiệm, sao ông trời không nghe thấu lời thỉnh cầu của nàng, để mặc nàng khốn khổ với số phận…”
Cố Tịch Hy như bâng quơ mà nói:
“Nàng ấy khốn khổ sao…”
Nếu so ra nhiều năm lưu lạc, phải đánh đổi từng ngày để giành giật sự sống của nàng, cái gọi là khốn khổ của Trường Ý Đan thật sự có thể sánh ngang?
Trữ Nhi đương nhiên nghe ra thâm ý của nàng, cũng chỉ có thể cười một cái:
“Nương nương, người đừng trách tiểu thư. Nàng ấy… nàng ấy thật ra cũng sống không thoải mái gì cả. Thái sư luôn nhốt nàng ấy trong phủ, ép nàng ấy vào đủ thứ cung quy. Khi nàng yêu rồi… cũng không được vẹn tròn.”
Cố Tịch Hy đương nhiên có thể hiểu được, nhưng những lời nói về Hoàng Phủ Bắc Trì mà nàng nghe được kia, khiến ngay cả lòng thương hại cuối cùng của nàng dành cho mối tình này cũng đang dần bay biến.
Tại sao y phải giết Trần Chiêu Thủy? Tại sao Trường Ý Đan lại dám cược mạng cả Trường gia để theo đuổi một tình yêu âm dương cách biệt?
Bỏ đi, nàng không muốn nhắc chuyện hai người đã chết này nữa. Chung quy, cuộc đời của nàng ngày hôm nay đi tới bước đường này, có nguyên nhân nào lại không phải từ bọn họ mà phát sinh.
Sau này, đến tận lúc chết, Cố Tịch Hy cũng không muốn gặp họ.
Mải mê nói chuyện, nàng và Trữ Nhi đã cùng đi đến hồ Bách Vọng. Cái hồ rất lớn, rộng bằng khuôn viên của cả một tứ hợp viện. Mặt hồ từ sớm đã lấp lánh ánh đèn, bị phủ lấp bởi không biết bao nhiêu hoa đăng thả nổi. Những hoa đăng kết lại thành hình hoa sen, đủ kích cỡ, màu sắc, chở theo ước nguyện của bá tánh huyện Thanh Tân đang dập dềnh, bềnh bồng theo sóng nước.
Một bà lão bán hoa đăng sớm đã nhìn trúng Cố Tịch Hy, liền lân la lại gần nàng chào hàng:
“Vị tiểu thư này, đã đến hồ Bách Vọng nhất định phải thả hoa đăng. Cầu phụ mẫu an khang, cầu tình duyên thuận buồm xuôi sóng.”
Cố Tịch Hy nhìn quầy hàng của bà lão, ánh mắt có chút hiếu kỳ, lại không thể không tiếc nuối. Nàng thực ra không có phụ mẫu, người nuôi dưỡng nàng đã chết, nếu nói hiện tại nàng còn người thân, cũng chỉ có một nghĩa phụ Trường Khánh Diên. Còn tình duyên, ha, nàng đời này chỉ mong phu quân đừng phụ bạc, chưa từng dám vọng tưởng có được chân tình.
Thấy Cố Tịch Hy suy nghĩ có vẻ đăm chiêu, ánh mắt thi thoảng còn hiện lên vài tia bi thương một cách kín đáo, bà lão vừa lấy làm kỳ lạ, vừa tiếp tục chào hàng:
“Vị tiểu thư này, mai cốt cách, tuyết tinh thần, thật sự rất có phúc khí. Vạn vật hữu tri, vạn nhân hữu tình, lão bà tin chắc nàng sẽ gặp an khang.”
Cố Tịch Hy cũng không nỡ phụ công giới thiệu của bà lão từ nãy đến giờ, nàng mỉm cười gật đầu:
“Được, vậy xin nhờ lời lành của bà. Hoa đăng giá thế nào?”
Bà lão vui ra mặt, người dịch sang một bên khoe cho nàng thấy gian hàng hoa đăng xinh đẹp của mình:
“Cái lớn hai đồng, cái nhỏ một đồng. Rất nhiều cô nương năm ngoái mua, năm này đã quay lại nói lời nguyện cầu đã thành sự thật!”
Cố Tịch Hy quay sang Trữ Nhi, bảo nàng ta trả tiền hai chiếc hoa đăng loại lớn.
Trữ Nhi trả tiền xong rồi, lại không khỏi thắc mắc nhìn Cố Tịch Hy:
“Sao người lại mua hai cái?”
Nàng cầm lấy một cái hoa đăng, khóe môi cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ:
“Cho ngươi một cái.”
Trữ Nhi có chút xúc động, song cõi lòng cũng lại dâng lên phong vị tiếc nuối không các gì Cố Tịch Hy khi nãy:
“Nương nương, nô tỳ…”
Cố Tịch Hy ngắt lời:
“Không còn song thân thì còn tình duyên, ngươi có nhiều hy vọng hơn cả ta đó.”
Nói rồi nàng tìm một chỗ trống, ngồi xổm xuống cạnh thành hồ, vừa đặt hoa đăng xuống vừa nói:
“Ngươi chưa gặp người đó, vậy thì người vẫn có quyền ước nguyện. Nếu sau này… nếu tương lai ta còn được an khang, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một người thật tốt.”
Không giống nàng, tâm trí và cuộc đời sớm đã phụ thuộc vào một người. Hơn nữa hắn là trữ quân, là thiên tử tương lai. Nàng đối với hắn nên là phục tùng, không được kỳ vọng chuyện riêng tư.
Nên lúc này, lời cầu nguyện của nàng trở nên thực tế hơn so với các thiếu nữ khác rất nhiều. Nàng cầu cho Trường Khánh Diên phúc thọ khang ninh, cầu cho cả Trường gia vinh hiển, cầu tất cả những người yêu thương nàng sẽ như ý cát tường. Và nàng cầu cho Hoàng Phủ Minh Phong sẽ bình an, hạnh phúc, là một minh quân ngày sau, tạo phúc cho bá tánh nơi nơi.
Nàng cầu cho chính mình, đừng có một kết cục quá bi thảm…
Khi Cố Tịch Hy âm thầm cầu nguyện xong, Trữ Nhi cũng vừa lúc mở mắt, ngẩng đầu.
Đột nhiên, sắc mặt nàng ta đại biến, như thể trong thấy thứ gì đó kinh khủng nhất trên đời. Đến cả giọng nói cũng lắp bắp, nàng ta hốt hoảng chỉ tay sang bờ hồ bên kia:
“Nương nương…! Nhị… nhị vương gia!”