Cố Tịch Hy có rất nhiều nỗi sợ. Xa thì sợ hắn phát hiện ra thân phận giả dối của nàng, gần thì sợ hắn biết chuyện xấu nàng vừa làm, sợ hắn cho rằng nàng là nữ nhân độc ác, mưu mô, xảo quyệt, không từ thủ đoạn. Nàng sợ hắn giận nàng, thậm chí là hận nàng, sợ chút ngọt ngào vừa nhen nhóm trong mối quan hệ phu thê này một phen bị chính lưỡi kiếm của nàng chém đứt.
“Điện hạ… thiếp không…”
Hắn chợt ngắt lời nàng:
“Nàng biết chuyện nhà giam bị cháy chứ?”
Qủa tim trong lồng ngực Cố Tịch Hy chỉ thiếu điều rơi xuống.
Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra lời để hồi đáp, hắn đã tiếp tục:
“Là do củi khô chất thành dãy cạnh hông nhà giam, bắt phải một mồi lửa không biết từ đâu bay tới nên mới cháy, hơn nữa trong nhà giam cũng có dầu hỏa, lửa gặp dầu bùng lên thành tai họa. Tát Lạt đó bị trói cứng, không thể thoát thân, cũng chỉ có thể trách số phận y hẩm hiu.”
Ngón tay Cố Tịch Hy di chuyển trên thái dương hắn có hơi sững lại, ánh mắt không khỏi ngờ vực những lời mình vừa nghe.
Mất cả nửa ngày, nàng mới có thể mở miệng:
“Chúng ta sẽ nói với Miêu tộc thế nào đây?”
Hoàng Phủ Minh Phong vươn tay về phía sau, bắt lấy một bàn tay của nàng, sau đó giữ chặc trên vai:
“Chuyện như thế nào thì nói như thế ấy.”
Cố Tịch Hy mím môi, sau đó thì vâng một tiếng.
Hắn khẽ miết đầu ngón tay lên mu bàn tay mềm mại của nàng:
“Ngày mai Miêu tộc đến, sau đó chúng ta sẽ hồi cung.”
“Hồi cung?” Nghe đến hai từ này, Cố Tịch Hy bỗng cảm thấy có phần hụt hẫng.
Hoàng Phủ Minh Phong kéo nàng lên phía trước, để nàng ngồi lên đùi hắn.
“Sao thế, không muốn?”
Nàng làm sao có thể không muốn, nơi đó là số phận của nàng, dù thế nào cũng phải cả đời ở đó.
Cố Tịch Hy lắc đầu:
“Không phải ạ, thiếp chỉ là…”
Thật ra, dù là hoàng cung hay Lũng Nham, tâm trí của nàng cũng không có lúc nào bình ổn, luôn phải lo trước lo sau. Hơn nữa nếu nói cho vuông, ở hoàng cung với nàng thậm chí còn tốt hơn, vì ở đó có hoàng hậu, có Chương Hằng, còn có Trường Khánh Diên hậu thuẫn cho nàng, mọi quyết định và hướng đi của nàng đều có người chỉ bảo.
Không giống ở đây, chơi vơi một mình, đến mức phải chọn cách tiêu cực nhất là giết người để chấm dứt rắc rối.
Nhưng mà ít ra ở đây, nàng được gần Hoàng Phủ Minh Phong hơn. Về kia rồi, có lễ nghi, có phép tắc, còn có Bảo Quân Hoa, dù thế nào cũng không thể thoải mái như lúc này.
Hoàng Phủ Minh Phong lại giống như nhìn thấu được tâm tư của nàng:
“Về đến hoàng cung, nàng lại phải nhọc lòng rồi.”
Cố Tịch Hy biết hắn đang đề cập đến chuyện gì, nàng khẽ nhẩm tính, sau đó thì nói:
“Thai của Bảo lương đệ hẳn là đã 5 tháng rồi.”
Coi như đã sắp qua hết thời kỳ nguy hiểm.
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:
“Tuần trăng trước mẫu hậu đã cho người gửi thư đến, nói mẫu tử nàng ấy đều bình an.”
Cố Tịch Hy cảm thấy mình rất không hoan nghênh đề tài này, nhưng đến cuối cùng vẫn làm ra bộ mặt hiền đức:
“Mẫu hậu xưa nay luôn được khen ngợi chu toàn. Thần thiếp quay về nhất định sẽ thỉnh giáo mẫu hậu, hết lòng chăm sóc mẫu tử Bảo lương đệ.”
Nàng không hiểu vì sao khi nói ra những lời này, lồng ngực lại trở nên đau nhói lạ kỳ. Có lẽ, trên đời không có nữ nhân nào hoan hỷ đi chăm sóc cho thể tử và hài tử của phu quân mình.
Mà nàng, cũng không phải thánh mẫu có trái tim từ bi đức độ.
Đêm cuối lưu lại Lũng Nham, Cố Tịch Hy lại gặp ác mộng. Vẫn là giấc mơ cũ, nàng nhìn thấy chính mình toàn thân tả tơi, hai lòng bàn chân ướt máu ngã quỵ dưới trời tuyết, mà Hoàng Phủ Minh Phong lại đứng trên lầu cao, giương ánh mắt sắt lạnh nhìn nàng, ánh mắt hắn như vạn tiễn, lần lượt xuyên thủng tâm can nàng đến không thể thở nổi.
Nàng quằn quại trong giấc mơ đó, đến mức cả người co quắp lại, trán túa đầy mồ hôi lạnh.
Hoàng Phủ Minh Phong nghiêng mặt nhìn nữ nhân bên cạnh, nhìn nàng khổ sở đến mức khóc cả trong mơ, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ.
Hắn đưa tay vén lại phần tóc mai ướt rượt mồ hôi cho nàng, khẽ chạm lên má nàng, cuối cùng là ôm nàng vào lòng. Một tay hắn đặt sau lưng nàng, vỗ nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này nhỏ bé đến mức một vòng tay của hắn liền có thể bao trọn. Thế mà cũng chính thân thể nhỏ bé này, đã gồng mình ôm lấy hắn suốt đêm…
Nếu nàng không phải nàng, vậy thì tốt hơn rồi…
Đột nhiên Cố Tịch Hy vươn tay ôm chặc lấy hắn, cả gương mặt vùi vào ngực hắn, rúc thật chặc, cả người cong lại như con tôm nhỏ, hơi thở dồn dập đến lạ kỳ. Có âm thanh phát ra khe khẽ, khi lắng tai nghe, hắn phát hiện nàng đang gọi hắn.
Mấy tiếng “điện hạ” vang lên như tiếng mèo kêu, hóa thành một sợi tơ mỏng gãi vào giữa ngực Hoàng Phủ Minh Phong.
Rốt cục nàng đang mơ thấy gì?
Chính là nàng đang mơ thấy cảnh tượng mình cầm kiếm muốn đâm chết Tát Lạt. Nhưng mà lưỡi kiếm của nàng rõ là đã xuyên vào yết hầu y, nhưng y lại không chết, trái lại còn lê chiếc cổ đầy máu đi gặp Hoàng Phủ Minh Phong. Y tố giác nàng, nói nàng là sát nhân, còn nói nàng là tiện nhân độc ác, là tu hú giả phượng hoàng, là kẻ dối thiên gạt địa.
Mà Hoàng Phủ Minh Phong nghe xong chỉ lạnh lùng phất tay một cái, hướng về phía Trần Kim. Y ta ánh mắt long sòng sọc những hận thù, nói rằng muốn trả thù cho muội muội của mình, muốn nàng chết thê thảm như Trần Chiêu Thủy.
Cố Tịch Hy hét lên váng trời, Hoàng Phủ Minh Phong kịp thời bắt lấy nàng, đem cả thân thể nhỏ nhoi của nàng bọc trong lồng ngực. Hắn vuốt tóc nàng, giọng nói rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng:
“Sao thế?”
Nàng cắn môi mình, dứt khoát vùi đầu vào hắn, không dám trả lời. Thời khắc này, nàng cảm thấy mình thật vô nghĩa.
Nàng không cao quý như Trường Ý Đan, không trong sáng như Trần Chiêu Thủy, cũng không có phần phúc như Bảo Quân Hoa, nàng là phần còn lại của nữ nhân, là giả dối, mưu mô và tàn độc…
Cố Tịch Hy siết chặc vòng tay của mình, rồi lại thẩn thờ buông ra, hắn vốn không là của nàng. Hắn là phu quân của Trường Ý Đan, của Bảo Quân Hoa, là nam nhân của Trần Chiêu Thủy.
Không có phần của Cố Tịch Hy…