Cố Tịch Hy nhất thời không chú tâm đến ánh mắt đại biến của Hoàng Phủ Minh Phong, càng không trông thấy khuôn miệng há ra của Hoàng Phủ Miên Khang bên kia bức rèm. Cho đến khi Hoàng Phủ Minh Phong lên tiếng:
“Sư phụ họ Cố?”
Nàng bắt đầu bịa chuyện:
“Lai lịch người này thiếp không rõ, năm thiếp 8 - 9 tuổi từng đến phủ thái sư làm khách, sau đó chỉ cho thiếp vài thủ pháp phòng thân.”
Dù sao chuyện về Cố sư phụ nàng cũng đã nói rất tận tường với Trường Khánh Diên, dù Hoàng Phủ Minh Phong mang chuyện này đi nơi khác kiểm chứng, nàng tin Trường Khánh Diên cũng biết nội ứng ngoại hợp.
Nhưng hắn lại không có vẻ muốn truy cứu nữa, chỉ gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn lớp vải xô trên cổ tay nàng, khẽ chạm vào một cái, nhẹ giọng nói:
“Nàng về nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu thấy chỗ nào không ổn thì cho gọi Điền Thương đến.”
Vốn dĩ cũng chỉ là một lời quan tâm đại khái, nhưng đối với người như Hoàng Phủ Minh Phong, Cố Tịch Hy không hiểu vì sao mỗi lần hắn thốt ra những lời đại loại thế này với nàng, nàng liền cảm thấy mấy đợt gió xuân đang mang theo sự ấm áp và thanh khiết len lỏi vào cõi lòng.
Nàng đứng lên, khẽ khụy chân một chút:
“Vâng, thiếp cáo lui.”
Cho đến khi vén rèm bước ra, trực tiếp đối mặt với Hoàng Phủ Miên Khang, Cố Tịch Hy mới có thể trông thấy sắc mặt y đối với mình có điều kỳ lạ.
Hoàng Phủ Miên Khang ngoái đầu nhìn theo bóng lưng nữ nhân vừa bước ra, trong ánh ráng chiều trở nên mơ hồ, hư ảo, một tà áo phất phơ trong gió càng tôn lên sự bí ẩn và xinh đẹp. Y đưa tay vén rèm, nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, đáy mắt ngập tràn hưng phấn:
“Cố sư phụ? Ha, hoàng huynh, thái tử phi này của huynh càng lúc càng thú vị rồi!”
Hoàng Phủ Minh Phong như vô thức đưa tay chạm lên bả vai bị mũi tên ghim phải của mình, lại bỗng nhớ tới hình ảnh của nữ nhân này là sao giữ mạng cho hắn ở hoang động đêm đó. Nàng nghiến răng xé y phục của mình ra, cắn môi mình đến mức bật cả máu để rút mũi tên tẩm đầy kịch độc, đốt đuốc băng rừng tìm thứ là Bác Cân giúp hắn chặn độc. Khi ho ra máu, cả thảy xương cốt trên người đều như đang rã ra từng giây một, là nàng ôm lấy hắn, tiếng khóc vừa dồn dập, vừa đau đớn đến thảm thương.
Mà hơn hết, một khoảnh khắc kia, nàng dám đưa mình ra chắn tên cho hắn.
Nàng thật sự đã khiến hắn kinh ngạc, cũng khiến tâm can hắn một phen xốn xang.
Hoàng Phủ Minh Phong nói rất khẽ:
“Đệ chú ý Trần Kim, đừng để hắn vì hận mà làm chuyện không nên làm.”
Hoàng Phủ Miên Khang cau mày, sau thì bật cười:
“Được, nhưng mà huynh cũng yên tâm đi, Trần Kim theo chúng ta nhiều năm như vậy, lòng trung thành không cần soi xét, không có sự cho phép của huynh, hắn không dám làm càn đâu!”
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, không hồi đáp. Hắn đương nhiên biết Trần Kim làm việc thận trọng, cũng thấu rõ lòng trung thành của y, nhưng thâm thù đại hận, không phải một chữ trung liền có thể hóa giải. Chính bản thân hắn cũng là một ví dụ điển hình. Hắn biết nữ nhân này liên quan mật thiết đến đại cục, nhưng một khoảnh khắc nhớ đến Chiêu Thủy, nhớ đến người mình yêu đã chết thảm thương như thế nào dưới tay Hoàng Phủ Bắc Trì, người lý trí như hắn cũng sẽ trở nên mất kiểm soát.
Hắn từng muốn giết nàng, muốn một tay kết thúc mọi ân oán, đem nàng dìm sâu xuống bể nước kia, như cách mà nam nhân của nàng đã dìm cuộc đời Chiêu Thủy xuống bãi tha ma hoang lạnh.
Khi ngẫm lại, hắn thậm chí đã thoáng thấy kinh ngạc, cũng thấy lo lắng, và cuối cùng là thấy thật may vì mình đã kịp thu tay.
Hoàng Phủ Miên Khang trước sau vẫn giữ nụ cười trên môi, cho đến khi quay ra ngoài, bắt gặp Lý công công vẫn đang đứng chờ hầu bên ngoài, y bất chợt vỗ tay mấy cái khiến ông ta ngơ ngác.
“Có lẽ ông nói đúng, thái tử phi kia… Nếu nàng ta có thể cùng hoàng huynh đi tới thiên hoang địa lão, hình như cũng là chuyện tốt.”
Ánh mắt Lý công công có phần rạng rỡ, như thể rất muốn nói mắt nhìn người của lão nô không sai đâu. Nhưng ông ta cũng nhìn ra được, chông gai mà bọn họ phải đi qua, tuyệt đối không chỉ là một đêm như thế.
**
Trên đường quay về, Cố Tịch Hy đặc biệt chú tâm đến việc liệu đám người cướp cống phẩm kia với đám thích khách hai lần muốn giết Hoàng Phủ Minh Phong có phải là một hay không. Ban đầu nàng cho rằng không phải. Theo lời nói của Tát Lạt, đám thổ phỉ vừa cướp vừa giết kia võ nghệ cao cường, sức mạnh hung hãn, quân số không đông nhưng trong chớp mắt đã có thể diệt được cả một đội hình người ngựa hùng hậu của Miêu tộc. Ngược lại, đám thích khách kia chỉ được số lượng và một bản năng liều mạng, như thể bị trúng tà, chỉ có hô hào chữ sát, lại không biết cái gì gọi là vừa đánh vừa thủ.
Nhưng qua ngữ điệu của Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang, nghe họ nói hai chữ thu lưới, nàng lại liên tưởng đến hình ảnh cá mè một lứa, có thể khác nhau về cách thực hiện, nhưng thực ra đều do một kẻ duy nhất đứng từ xa chỉ đạo.
Nhưng kẻ đó là ai? Tát Lạt? Không, nàng thấy người này tuy thâm hiểm, nhưng vẫn mang cảm giác thật ra y đã hoàn toàn lọt thỏm trong sự quán xuyến của Hoàng Phủ Minh Phong, không có bản lĩnh gây ra một màn kinh thiên động địa như vậy.
Sự nghi ngờ hiện tại của Cố Tịch Hy đối với y, chỉ là chuyện liệu y có thật sự là kẻ viết mẫu giấy kia bảo nàng ra thượng nguồn Bạc thủy để gặp Hoàng Phủ Minh Phong hay không. Nếu đúng là y, vậy thì nhằm mục đích gì?