Đa Danh Chi Hậu

Chương 62




Cố Tịch Hy cho rằng, đây là đêm kinh hoàng nhất từ thưở sinh ra của mình.

Khi bình minh ló dạng, Hoàng Phủ Miên Khang dẫn theo Trần Kim cùng Hắc Giáp quân, tất cả cuối cùng cũng tìm ra được Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy.

Hoàng Phủ Miên Khang sớm đã biết mũi tên kia có độc, ngoại trừ mũi tên cắm trên người Hoàng Phủ Minh Phong, hiện trường còn rơi vãi mấy mũi tên khác. Tuy không biết là độc gì, nhưng lòng dạ đã hoảng hốt dẫn quân đi lùng sục khắp nơi.

Y đoán biết người sẽ xuôi về hạ nguồn, kết quả lại gặp phải một phen đá lở, trầy trật cả đêm mơi tới được.

Khi đến nơi lại thấy một màn…

Cả Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim không hẹn lại cùng nhìn nhau, ánh mắt lẫn tạp nhiều cảm xúc. Trên đường đi tới đây, bọn họ vừa lo Hoàng Phủ Minh Phong gặp nguy vì độc tính, lại càng lo hơn thái tử phi lợi dụng lúc người gặp nạn, ra tay trả thù.

Cố Tịch Hy ngược lại không còn sức để quan sát ánh mắt của bọn họ, chỉ cảm thấy cơ hội sống của Hoàng Phủ Minh Phong tăng thêm mấy phần.

Khi đã trở về, Cố Tịch Hy đưa cho Điền Thương mũi tên tách ra từ người Hoàng Phủ Minh Phong, chỉ thấy ông ta lật qua lật lại, trán ngày một nhăn tít đến mức tưởng như có thể kẹp chết một con muỗi.

Điền Thương quay sang khẽ nói với Hoàng Phủ Miên Khang một cái tên, Cố Tịch Hy không nghe rõ, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy ánh mắt y thoáng chốc tối sầm lại.



Lồng ngực nàng cũng theo đó chùng xuống một khoảng mênh mang.

Nhưng Điền Thương sau đó cũng không quên gật gù trấn an:

“Cũng may thái tử phi nương nương kịp thời chặn được sự dịch chuyển của độc tính, bây giờ lão sẽ cố gắng hết sức.”

Cuối cùng, Điền Thương cũng không chịu cho mọi người một lời hứa chắc.

Mọi người đều đợi bên ngoài, cách Hoàng Phủ Minh Phong một bức bình phong.

Trữ Nhi phát hiện ra người Cố Tịch Hy cũng không khá khẩm hơn thái tử bên trong là bao nhiêu. Từ mặt mũi, tay chân cho tới phần eo đều có vết máu, tuy không sâu, nhưng cũng không nông, vừa nhìn liền thấy đau đớn và khó chịu thay.

Nàng ta khẽ chạm vào tay nàng, nói:

“Nương nương, người cũng bị thương rồi.”

Hoàng Phủ Miên Khang lúc này mới xoay qua nhìn Cố Tịch Hy, sực thấy mấy vết máu đã khô lại trên người nàng, cảm giác hơi kỳ lạ. Y nói:

“Hoàng tẩu cũng đã mệt rồi, nàng quay về nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Phùng tri phủ cho gọi đại phu đến.”

Cố Tịch Hy chỉ cúi đầu, nhìn vết thương trên tay và trên eo của mình một cái, sau đó lại tiếp tục ngẩng mặt nhìn vào bức bình phong. Như thể nếu nhìn lâu hơn một chút, mắt nàng thật sự có thể nhìn xuyên qua mà thấy cả bên trong.

Nàng khẽ lắc đầu:

“Tạ vương gia, ta không sao, ta ở đây thêm một chút.”



Hoàng Phủ Miên Khang trầm mắt nhìn nàng, cuối cùng gật đầu không nói nữa.

Trữ Nhi lo lắng cho Cố Tịch Hy, nhưng cảm thấy nàng kiên định như thế, vẫn không dám hé môi khuyên nhủ.

Cố Tịch Hy không hiểu cảm giác của mình lúc này là như thế nào. Nàng vừa lo lắng, vừa hoảng sợ, lại vừa khẩn trương. Đến mức… đến mức cảm thấy vô cảm với vết thương trên người, chỉ cần người bên trong còn chưa an toàn, nàng liền thấy cơ thể này của mình căng như dây đàn, không còn tâm sức chú ý chuyện gì.

Nhưng mà, dây đàn quá căng thì sẽ đứt.

Tinh thần như đang bị quấn chặc, nhưng cơ thể nàng cũng không phải sắt đá. Một khoảnh khắc, Cố Tịch Hy không tự chủ được ngã người về sau, hại Trữ Nhi vừa hoảng sợ vừa cuống cuồng đỡ lấy khuỷu tay nàng.

“Nương nương…”

Cố Tịch Hy cố trụ vững lại, khẽ lắc đầu.

Nhưng màn vừa rồi không qua được mắt của Hoàng Phủ Miên Khang, y lại khoát tay:

“Thái tử phi, tẩu quả thực cần nghỉ ngơi.” Miệng vừa nói vừa ra hiệu ánh mắt cho Trữ Nhi.

Cố Tịch Hy mím môi đứng vững, như muốn tỏ ra mình đang rất ổn.

“Ta không sao, ta muốn xem điện hạ thế nào…”

Hoàng Phủ Miên Khang nhún vai:

“Huynh ấy không chết được đâu!” Cũng không biết lời này là an ủi nữ nhân trước mặt, hay dùng trấn tĩnh chính bản thân y.

Cố Tịch Hy đương nhiên tin, luôn muốn tin như vậy.

Nhưng chỉ là nàng đã chứng kiến Hoàng Phủ Minh Phong khổ sở cả một đêm, cũng hiểu rõ tình trạng của hắn. Dù Điền Thương không công khai đó là độc gì, nhưng Cố Tịch Hy thừa biết là đại độc.

Nàng không dám rời đi…

Hoàng Phủ Miên Khang có chút bất lực:

“Ài… Tẩu tẩu, nhưng tẩu ở đây cũng không làm gì. Nhìn xem mấy vết thương kia, không sâu nhưng cũng không nông, càng để lâu ắt càng nghiêm trọng. Nhất là mấy vết xước trên mặt kia, không rửa sạch và bôi thuốc, để lại lại sẹo thì thảm ôi thôi…”

Y không hiểu lắm tại sao thái tử phi này lại như vậy, dù sao cũng không phải xuất phát từ tình yêu chân thành, đúng không?

Hoàng Phủ Minh Phong có Chiêu Thủy, Trường Ý Đan có Hoàng Phủ Bắc Trì…

Chỉ là kể từ khi tìm thấy hai người, còn nghe Điền Thương nói nhờ thái tử phi mà độc trong người thái tử không lan nhanh, đầu Hoàng Phủ Miên Khang cứ dọc ngang đủ loại thắc mắc.