Hoàng Phủ Minh Phong đưa nay gạt lọn tóc ướt rượt đang bết lấy gương mặt nhỏ của Cố Tịch Hy, giọng như chen ý cười rất khẽ:
“Nàng có lỗi gì chứ.”
Cố Tịch Hy ngẩng mặt, ấn đường bất giác cau chặt thêm:
“Nhưng…”
Nàng cũng không biết nên nói thế nào. Nếu nàng không lao ra toan muốn ôm lấy mũi tên, biết đâu với bản lĩnh đó, hắn có thể tránh được. Nhảy ra một nữ nhân, tay chân hắn mới trở nên vướng víu.
Hoàng Phủ Minh Phong động đến một vệt đỏ sớm đã loang nhạt vì thấm nước trên cổ tay nàng, giọng nói vẫn rất bình thản:
“Vậy thái tử phi nói xem, là mũi tên cắm vào vai của ta hay cắm vào ngực nàng thì hay hơn?”
Cố Tịch Hy nhất thời miệng nhanh hơn não, đáp rất nhanh:
“Đương nhiên là…”
Nàng sững lại kịp thời
Hắn là trữ quân, là thiên tử tương lai, đừng nói là mũi tên này có độc ghim trên vai, mà một chút xây xát trên đầu ngón tay cũng biến thành vấn đề, chả tốt tí nào. Nhưng mà ghim vào ngực nàng… Cố Tịch Hy hơi rùng mình, bây giờ ngẫm lại mới thấy bản thân quá liều mạng, nàng vẫn sợ chết, cũng không tốt!
Câu này của Hoàng Phủ Minh Phong, sao có thể trả lời!
Hắn không truy vấn nữa, ngón tay vẫn đặt trên chỗ vết thương ở cổ tay nàng:
“Nàng tự lo cho mình đi. Đêm nay bổn thái tử còn đợi nàng chăm sóc.”
Cố Tịch Hy nghe thấy vế phía sau, đột nhiên lại ngẩn ngơ một cách khó hiểu. Rõ là không có khả năng, nhưng đầu óc nàng như thể quá đen tối, cứ nghĩ thành những thứ thâm sâu…
Vạt áo phía trước thật đáng thương, Cố Tịch Hy lại bặm môi xé thêm một lần nữa, dùng đoạn vải quấn quanh miệng vết thương của mình. Cũng may đám người kia không biến thái tới mức tẩm thuốc độc lên cả mấy thanh đao, bằng không cả nàng và hắn cùng trúng độc, chết ở đây cũng không có gì nghi hoặc.
Thấy Cố Tịch Hy cứ ngó đông ngó tây, Hoàng Phủ Minh Phong giải thích:
“Chỗ này có lẽ là hạ nguồn của Bạc thủy, nếu ta nhớ không lầm đi theo hướng tây kia một quãng sẽ có một cái hang nhỏ bị bào ra từ núi.”
Hắn tuy cố làm ra vẻ bản thân mình không sao, nhưng Cố Tịch Hy thừa biết cả người hắn đã tiêu tan sức lực. Nàng không phải lần đầu thấy người trúng độc, ít nhiều biết được với màu máu đen kia, đây là một thứ độc không dễ xử lý chút nào.
Nàng gật gật đầu, khom người trước mặt Hoàng Phủ Minh Phong, hai tay vòng ôm lấy bên bả vai không bị thương của hắn, nói:
“Điện hạ cố gắng đứng lên…”
Cố Tịch Hy thầm nghĩ cũng may hắn không phải kiểu nam nhân đặt sĩ diện trên mạng sống, bằng không lúc này còn không muốn tỏ ra vẻ yếu ớt trước mặt nàng, thì nàng cũng chỉ còn nước một chiêu đánh ngất rồi lôi đi…
Hoàng Phủ Minh Phong to cao hơn nàng nhiều, bình thường khi hắn mặc áo choàng lông, cúi đầu một cái liền tưởng như có thể bao trọn cả cơ thể này của nàng. Vậy mà giờ đây, cái thân thể to lớn kia đang dồn hơn tám phần sức cho nàng gánh, chật vật đến mức trời đang lạnh mà trán vẫn túa mồ hôi.
Nàng biết hắn cũng đang rất cố gắng, gượng được phần nào hay phần đấy, bằng không nếu toàn bộ trọng tâm đổ hết qua nàng, cái cơ thể này của nàng chắc chắn cũng lật nhào.
Nhưng đến khi tìm được đến cái hang đó, để hắn ngồi xuống tựa lưng vào vách đá rồi, Cố Tịch Hy vẫn không chịu nỗi mà một tay chống vào vách đá bên cạnh, một tay vịn ngực thở dốc.
Sau đó, nàng lại loay hoay tìm đồ đánh lửa, cũng may củi bên trong hang không ẩm ướt, có thể tạo thành một ánh sáng nho nhỏ, vừa để thắp sáng, vừa để hai người làm ấm cơ thể. Bằng không, với thứ khí hậu quỷ dị của Lũng Nham, kèm theo tình cảnh toàn thân ướt như chuột lột này, nàng và hắn không bị vết thương hành chết, cũng sẽ bị cóng mà chết.
Cố Tịch Hy phát hiện, mình nghĩ tới cái chết càng lúc càng nhiều.
Khi soi ngọn đuốc sang phía Hoàng Phủ Minh Phong, Cố Tịch Hy lại không nén được mà thảng thốt một tiếng. Môi hắn đã thật sự chuyển sang màu tím, hơn nữa sắc mặt so với ban nãy còn trở nên nhợt nhạt bội phần, trông không còn chút sinh khí nào. Nhất là cặp mắt nhắm nghiền kia, thật sự khiến nàng hoảng sợ.
Nàng lay hắn:
“Điện hạ!”
Hàng mi Hoàng Phủ Minh Phong khẽ động, chậm chạp hé ra nhìn nàng.
“Chàng thấy thế nào rồi?”
Hắn như cố căng mắt nhìn, sau không trả lời nàng, trầm thấp giọng nói:
“Nàng vây thêm một đống lửa trước cửa hang đi, tránh thú dữ mò vào.”
Cố Tịch Hy mím môi, ánh mắt vẫn dán trên người hắn, nghe ngực mình thật sự đang nhói lên.
“Vâng…”
Nàng đứng thẳng người, tiến ra cửa hang, muốn làm theo lời Hoàng Phủ Minh Phong mà bồi thêm một đống lửa. Cả kiếm của nàng và hắn đều đã rơi lại ở trận đánh kia, bây giờ nếu thật sự đụng phải thú dữ, vũ khí trong tay cũng chỉ có đám lửa này và một khúc cây đầu nhọn.
Nhưng khi đứng ở cửa hang, trong đầu nàng lại lóe lên ý nghĩ gì đó.
Nàng ngoảnh đầu nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, rồi lại đảo mắt nhìn một lượt đất trời…
Sau khi đã bồi thêm một đống lửa chặn ngay cửa hang, Cố Tịch Hy dứt khoát quay vào trong, quấn lại áo choàng lên người. Một tay cầm đuốc, một tay siết chặc đoạn cây có đầu khá nhọn, quay lưng đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Minh Phong trông thấy, bất giác nảy sinh suy nghĩ nữ nhân này muốn bỏ đi…
Nếu đi bây giờ, thật sự quá khó để trong thiên hạ lùng ra được nàng.
“Nàng đi đâu?”
Cố Tịch Hy dừng bước chân, có cảm giác lời này của hắn có lực hơn ban nãy rất nhiều.
“Thiếp ra ngoài một lát.”
Có một khoảng rất lặng chen giữa.
Nàng nói tiếp, giọng rất quả quyết:
“Điện hạ, thiếp sẽ rất nhanh quay lại!”
Hoàng Phủ Minh Phong mấp máy môi, trông thái độ rõ là muốn nói một câu gì đó dài hơn, nhưng cuối cùng chỉ hạ xuống hai từ:
“Cẩn thận.”