Chỉ có Trữ Nhi là lo lắng. Nàng ta căn bản biết Cố Tịch Hy sợ nước, lại trông thấy nàng từ đầu đến chân ướt sủng, trong lòng thầm phỏng đoán một màn trong kia không hề hay ho.
Nàng ta hơi e dè, khẽ gọi một tiếng:
"Nương nương."
Hoàng Phủ Minh Phong lệnh cho nàng ta và Bội Lan hầu hạ Cố Tịch Hy lau khô người thay y phục, sau đó sai Chương Hằng chuẩn bị hai bát canh nóng.
Trong lúc các nô tỳ loay hoay với Cố Tịch Hy, hắn ra ngoài.
Cũng may là nước ấm, Cố Tịch Hy không bị lạnh, chỉ là cảm giác run sợ vẫn còn mơn trớn trên da thịt khiến vẻ mặt nàng mãi vẫn không thể trở về trạng thái bình thường.
Trữ Nhi hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở đây còn có Bội Lan, cũng không tiện nói nhiều. Nàng sau cùng cũng chỉ có cụp mắt yên lặng.
Cơ thể nàng rất nhanh đã được lau khô, vì cả người bị nhúng nước nên đêm nay cũng không cần canh y ra bộ trang phục thiếu vải kia nữa. Vạt áo dày che lấp hết cảnh xuân, khiến Cố Tịch Hy cảm thấy an toàn hơn.
Chương Hằng dâng canh, sau đó liền phất tay ra hiệu cho cung nhân lui ra hết, không quên thận trọng khép cửa.
Hoàng Phủ Minh Phong ngồi xuống cạnh bàn, bên trên có đặt hai bát canh long nhãn hạt sen còn nghi ngút khói.
Hắn vẫy tay với Cố Tịch Hy đang ngoan ngoãn đứng nép cạnh giường:
"Nàng qua đây."
Nàng vâng một tiếng, nhẹ nhàng xê dịch qua ngồi đối diện hắn. Đầu vẫn còn rất đau...
Nàng từng nói, Hoàng Phủ Minh Phong lòng dạ rất sâu, nhưng sâu đến mức độ này... thật sự khiến nàng không cách nào chống đỡ nổi. Hôm nay có thể chỉ là một khúc dạo đầu, hoặc như hắn nói, một khoảnh khắc sơ ý rất ngẫu nhiên. Nhưng còn về sau, nếu một ngày thân phận ngụy tạo này của nàng bị phơi bày, có phải hắn sẽ trực tiếp giết chết nàng mà không chờ thiên tử ban án không?
"Nàng có thích mai chiếu thủy không?" Hoàng Phủ Minh Phong chậm rãi húp từng muỗng canh, hoàn toàn không có ý đề cập chuyện vừa rồi.
Cố Tịch Hy cũng không cầu hắn nhắc lại.
Nàng cân nhắc, sau thận trọng lắc đầu:
"Hồi điện hạ, thần thiếp không có sự để tâm đến hoa cỏ."
Hắn gật đầu:
"Ta cũng không thích."
Nàng không hiểu lắm.
Một lúc sau, hắn tiếp tục nói:
"Vậy thì ngày mai ta sẽ cho người mang đi hết, trồng thay vào loại hoa mà nàng thích. Nàng thích hoa gì?"
Nàng vốn không thích hoa, cốt là trong đời chưa từng được ngắm qua bách thảo trong thiên hạ. Gần gũi và ưa thấy nhất, cũng chỉ có hoa dại thấp hèn.
Mà cái sở thích này, sao có thể nói ra.
"Tùy ý điện hạ đi ạ. Chàng thích là được."
Dù sao hắn thích, sẽ lui tới đây nhiều hơn. Hắn thích, tâm trạng hắn thoải mái, nàng cũng bớt đi nguy cơ bị bất thình lình dìm nước.
Hoàng Phủ Minh Phong là kiểu người nói là làm ngay, không chần chừ. Sáng hôm sau, hắn vừa rời Tựu Nguyệt điện để đi thượng triều, lập tức có một đám người cung kính bước vào, nói rằng theo ý thái tử đến chăm sóc hoa cảnh.
Bọn họ tay chân nhanh nhẹn, còn chưa đến nửa ngày đã xong. Khi Cố Tịch Hy từ Phượng Tê cung trở về đã trông thấy toàn bộ vườn mai chiếu thủy bị nhổ bung cả gốc cả rễ, dọn dẹp sạch dẽ tới mức một cánh hoa cũng không vương lại. Thế chỗ là cả một vườn bạch trà nở tung những cánh hoa diễm lệ.
So với mai chiếu thủy bé nhỏ li ti, bạch trà hoa cũng màu trắng, nhưng khí sắc lại lộng lẫy hơn mấy phấn.
Cố Tịch Hy hài lòng, hoàn toàn không có ý kiến.
Nàng ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa bạch trà, đột nhiên cảm giác bắp tay đau nhức. Cũng phải, khi ấy lực đạo của Hoàng Phủ Minh Phong mạnh như vậy, nếu không phải nàng có chút công phu, không biết chừng xương cốt cũng không được yên bình thế này.
Cố Tịch Hy cố hồi tưởng lại sự kiện lúc đó. Hắn hỏi nàng có gạt hắn không, tuy là cách hỏi ép người, nhưng so với cách thức nàng và hắn ngày thường đối thoại với nhau cũng không có gì khác lạ. Đều là nhử đối phương xuất khẩu trước chuyện Hoàng Phủ Bắc Trì.
Thái độ của hắn chỉ thật sự thay đổi khi một cánh mai chiếu thủy theo gió mà bay vào trong. Hắn kép nàng xuống, giọng điệu trở nên thâm sâu, lại như cất giấu một nỗi đau vô cùng trong lồng ngực.
Hắn đã nói gì...?
Hắn hỏi nàng, từng trải qua cảm giác mất đi người quan trọng trong đời mình hay chưa?
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong khi ấy vằn lên mấy tia máu, như thể chính nàng là người gây ra cho hắn nổi muộn phiền đó.
Hắn nói, hắn không thích mai chiếu thủy. Nhưng lại giống hơn rằng, hắn không muốn nàng kề cận loại hoa này.
Bảo Quân Hoa nói, mai chiếu thủy sớm nở sớm tàn, thật đáng tiếc...
Cố Tịch Hy mơ hồ nhận thức được, mọi vấn đề đều vì loại hoa mai trắng nhỏ đó mà ra.
Hơn nữa lúc đầu, hoàng hậu thậm chí còn không sắp xếp cho nguyên cơ là nàng ở Tựu Nguyệt điện này. Nhưng vì tên gọi của nó, hướng đến trung cung, cho nên suy đi tính lại Đông cung không còn điện nào tốt hơn.
Nàng cắn môi mình, sau liền lập tức ngoái đầu ra cửa, bật gọi:
"Chương cô cô!"