Đa Danh Chi Hậu

Chương 163: 156.7




Cố Tịch Hy không nén được lòng mình, khẽ giơ tay chạm nhẹ lên đôi gò má gầy guộc của Hoàng Phủ Minh Phong.

Hóa ra, nàng và hắn chỉ động chạm xác thịt đến thế là cùng.

Cơ mặt hắn khẽ động, đau đớn khôn nguôi.

Cố Tịch Hy giật mình trong giây lát, nàng nghĩ hắn sẽ tỉnh, dự định trốn đi nhanh, song hắn không tỉnh.

Chút biến chuyển đó chỉ đến như một cơn mê sảng, quằn quại bởi chất độc hoành hành

Hoàng Phủ Minh Phong mấp máy môi, nói gì đó, nàng không nghe rõ. Nhưng rồi một lần, hai lần, ba lần, Cố Tịch Hy đã nghe được.

Nghe được thanh âm mà nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới.

"Cố Tịch Hy..."

Hắn gọi tên nàng...

Cố Tịch Hy?

.•.

Hắn thật sự gọi tên nàng, cái tên mà nàng thừa nhận, không nhầm lẫn với bất kỳ ai khác, cũng không phải là một hư danh nào khác.

Nàng là Cố Tịch Hy.

Ánh mắt nàng cũng run rẫy theo từng nhịp thở dốc của Hoàng Phủ Minh Phong, rồi nàng trông thấy một chiếc hộp gỗ đặt cạnh gối hắn.

Khoảnh khắc hộp gỗ mở ra.

Cố Tịch Hy hối hận rồi. Năm đó, nàng nên liều chết bám lấy hắn, dù chết dù sống cũng không chấp nhận trở thành Cố Hề Sương đi Hương quốc.

Nàng muốn mình được đồng cam cộng khổ với hắn trong suốt những năm dài tháng rộng vừa qua.

Bên trong hộp gỗ là một cây trâm bạch ngọc, kiểu dáng giống hệt với cái nàng đã tắm máu trong rừng khi giết Hạ Hầu Niên. Hoàng Phủ Minh Phong nói, hắn sẽ đền cái khác cho nàng.

Bên cạnh cây trâm là một túi phúc. Túi phúc màu xanh nhạt, song màu đã bị biến dạng sang màu đen của máu độc. Nhưng nàng vẫn nhận ra bên trên mặt túi có thêu một chữ Phong.

Chính tay nàng thêu.

Đây là túi phúc nàng đã làm cho hắn trước ngày hắn xuất chinh.

"Hoàng Phủ Minh Phong... Thà rằng chàng giết thiếp."

Cơn đau đớn kéo đến làm cả người nàng quay cuồng.

Bất chợt, gương mặt Hoàng Phủ Minh phong biến dạng vì đau đớn, hắn không tự chủ được mình, nảy người phun ra một búng máu đen.

Lồng ngực Cố Tịch Hy cũng chính thức bị đập vỡ rồi

Máu của hắn chảy lan sang một bên căm, thấm ướt lên tay áo của nàng.



"Điện hạ..."

Sau cùng, nàng vẫn muốn gọi hắn là điện hạ.

"Tại sao lại biến thành thế này?"

Tại sao từ một kẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, ngự ở ngôi cửu ngũ chí tôn, nay lại hóa ra bộ dáng thâm tình bất khả buông bỏ...

Lại còn là với nàng.

Cố Tịch Hy siết chặt tay hắn, không thể nói thành lời.

Hoàng Phủ Minh Phong từ trong mơ màng của cơn đau quằn quại, vẫn cảm nhận được cảm giác mềm mại phủ lên tay, sự dịu dàng và ấm áp len theo từng tơ máu, chạy thẳng lên tim.

Hắn có cảm giác ai đó đang ở bên mình, một người rất thân quen và đầy lưu luyến, ngự trị trong tâm khảm hắn nhiều năm.

Là nàng sao?

Không, sao có thế là nàng...

Cố Tịch Hy vẫn đang vật vã trong nỗi đau, đột nhiên phát hiện bên ngoài cửa có tiếng người bước tới.

Dường như không phải Từ Vịnh Thanh.

Khi chốt cửa lay động, nàng theo phản xạ đứng phắc người dậy, theo bản năng lập tức lẫn trốn.

Nàng trốn phía sau bức rèm lụa, phía trước còn có một chiếc tủ gỗ to che chắn.

Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim đồng loạt bước vào. Nàng nhìn thấy họ rõ ràng, bộ dáng vẫn tựa như xưa, nếu có khác, chỉ là nơi mi tâm của hai người ẩn chứa quá nhiều mệt mỏi.

Cố Tịch Hy đã không gặp Hoàng Phủ Miên Khang kể từ ngày y tới tìm nàng, từ biệt đi Hương quốc luyện binh.

Nàng càng không gặp Trần Kim kể từ sự việc ở Tịch Lạc viên năm đó.

Đều đã rất xa xôi, hình dáng của ký ức đã dần dà bị bụi mờ che phủ.

Nhưng chỉ cần 1 cơn gió thổi qua, bụi mờ bị cuốn mất, tất cả lại hiện hữu rõ mồn một, nguyên vẹn, trần trụi vô cùng.

Trần Kim nhìn không gian, nhíu mày một cái:

"Có ai đó vừa ở đây."

Hoàng Phú Miên Khang cũng gật gù:

"Có lẽ là người của Bạch Lão."

Nói rồi, y ngồi bên mép giường, ngón tay khẽ động lau đi vết máu bên cắm của Hoàng Phủ Minh Phong.

Y lại trông thấy chiếc túi phúc đẫm máu bên trong hộp gỗ

Một tiếng cười nhạt vang lên, thanh âm của Hoàng Phủ Miên Khang vẫn du dương và phong lưu như ngày nào:



"Ngươi có trách huynh ấy không, tâm huynh ấy nay không chỉ chứa một người."

Trần Kim đứng một bên, hiển nhiên hiểu ý từ trong lời này. Trong nháy mắt, đột nhiên Trần Kim nhớ tới cơn cuồng loạn năm xưa của mình, giương kiếm muốn giết Cố Tịch Hy.

Nàng nào có tội.

Muội muội của y chết vì thượng hoàng, còn nàng cũng đã chịu giày vò đến cùng cực vì thượng hoàng, vì Sở quốc.

Chết đi thì giải thoát, còn sống mới là đày đọa khôn nguôi.

Có tiếng cười đáp lại:

"Thần không dám, mà lại có gì đáng để trách. Cố... Cố chủ tử, nàng đã đánh đổi quá nhiều."

Tới vãn hồi, nàng vẫn còn sống, nhưng cái nàng mất còn nhiều hơn cả sinh mạng.

Hoàng Phủ Miên Khang gật gù:

"Chỉ tiếc, đến cuối cùng, nàng cũng không biết hoàng huynh ta yêu nàng đến chừng nào.

Năm đó, thà rằng để nàng căm phẫn tột cùng mà rời đi, huynh ấy cũng không muốn gieo lại cho nàng ấy chút lưu luyến nào..."

"Vì sao?"

"Ha, vì giữa việc hạnh phúc ngắn ngủi trong vài năm và cả đời nàng ấy an yên, hạnh phúc, hoàng huynh ta chọn cái thứ hai.

Người nói xem, huynh ấy chết rồi, nàng ấy vinh hiển lắm chỉ là một thái hậu hữu danh vô thực. Đó là còn chưa kể đến tiền triều có rất nhiều kẻ cắn chết không tha ba chữ Trường Y Đan. Cả ta và ngươi, chúng ta đều sẽ không thể bảo vệ nàng ấy dài lâu..."

Vậy chi bằng giết chết tâm tư của nàng một lần, một mồi lửa, diệt tận gốc.

Trần Kim đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong đang hôn mê bất tỉnh, bật hỏi:

"Không phải chúng ta vừa đi qua núi Hồ Điệp sao? Có nên cho nàng biết hay không?"

Dù sao, y cảm thấy, để Cố Tịch Hy cả đời sống trong thù hận mà không hay biết chân tướng, đó cũng là một kiếu đọa đày.

Tiếng cười của Hoàng Phủ Miên Khang rõ rệt hơn, sắp bật thành tiếng:

"Ngươi nghĩ bổn vương chưa từng nghĩ đến sao? Không dưới một lần ta đã nghĩ, cứ đến núi Hồ Điệp lục soát một phen, có xẻ cả núi thì cũng phải tìm cho ra nàng, đưa nàng về hoàng cung, ở cạnh hoàng huynh của ta.

Nhưng mà... Làm vậy có ích gì. Chỉ khiến khổ chồng khổ.

Hôm nay đi tới bước đường này, nếu huynh ấy qua được, tự huynh ấy sẽ quyết có đi tìm nàng hay không.

Còn nếu... huynh ấy không qua được, vẫn là không nên cho nàng biết. Nếu để nàng đau khổ, huynh ấy có thành ma cũng sẽ không tha cho bổn vương."

Hơn nữa, có lẽ Cố Tịch Hy sẽ không hận hoàng huynh của y đâu.

Ngay từ khoảnh khắc đầu, Hoàng Phủ Miên Khang đã cảm thấy thái tử phi này sẽ không có đủ bản lĩnh để hận phu quân của nàng.

Tâm của nàng, khởi đầu ở đâu, vãn hội cũng là ở đó.