Đa Danh Chi Hậu

Chương 160: 156.4




La Quán rõ ràng sửng sờ trong giây lát.

Cố Tịch Hy nhìn sâu vào ánh mắt của ông, nàng biết mình đã đúng.

"Xin hãy nói cho tiểu nữ biết, vì sao ngài ấy lại tới gặp lão nhân?"

La Quán bắt đầu nhận ra sự kỳ lạ của nữ nhân trước mặt. Có cảm giác nàng không phải một cô nương bình thường, lớn lên và ca hát giữa sông núi hiền hòa.

Nàng là cô nương đã bước qua mọi điều kinh hỷ.

"Có những thứ gọi là thiên cơ, bất khả lộ, Cố cô nương xin hãy quay về."

Cố Tịch Hy đương nhiên không nhượng bộ, ánh mắt nàng dán chặt vào vũng máu đen đến nhức mắt ở mảng sân kia, lồng ngực như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn.

Mùi Long Diên hương, máu đen...

Nàng biết suy nghĩ này thật kinh khủng, nhưng nó quả thật gợi lại cho nàng ký ức về đêm đó, bên bờ sông Bạc.

Khi nàng và Hoàng Phủ Minh Phong đứng trên lằn ranh mỏng manh của sự sống và cái chết...

Ánh mắt Cố Tịch Hy một lần nữa dí sát người La Quán, nàng mím môi, sau đó cười nhẹ:

"Trên đời có làm gì có thiên cơ, chỉ có chuyện người này biết, người kia không biết mà thôi.

Niệm tình tiểu nữ biết được vị khách kia có thân phận cao quý hơn người, xin lão nhân cho tiểu nữ biết, ngài ấy đến đây làm gì, vệt máu kia là của ai?"'

La Quán vuốt vuốt chòm râu mảnh dưới cằm, tâm tư trở nên thâm sâu và hỗn độn. Cuối cùng lên tiếng:

"Dùng thiên cơ, đổi thiên cơ, thế nào?"

Ông ấy đã nhận ra, nữ nhân đứng trước mặt mình cũng là người tường tận nhiều bí mật của thiên hạ.

Hay nói đúng hơn, là bí mật của thiên triều.

Nàng nhận ra nhiếp chính vương, vậy đồng nghĩa giới hạn nhãn quan của nàng không gói gọn trong một thôn làng nhỏ hẹp.

Hơn nữa, ánh mắt kia, dáng vẻ kia.... Cuộc đời nàng dường như đã chất chồng muôn vàn hỷ nộ ái ố, mưa nguồn chớp bể..

Cố Tịch Hy vẫn giữ nụ cười trên môi, che lấp đi năm móng tay đang bấu chặt vào lớp da mỏng tới mức máu tràn ra.

"Được, thiên cơ..."

Giọng nàng êm ái như khúc hát ru giữa ngọn đồi trung du bát ngát.

Nàng hỏi, La Quán lão nhân đi nhiều nơi, nghe nhiều chuyện, vậy hẳn đã nghe chuyện binh biến hoàng cung năm năm về trước.

Vậy ông có biết yêu phi họa quốc Trường Ý Đan không?

Nàng ta thông đồng phản tặc, giết vua giết cha, hậu thuẫn Nhị vương đoạt ngôi soán vị, dẫn đến kết cục bị ban chết.



Nàng lại hỏi, ông có biết Cố Hề Sương quận chúa đi Hương quốc hòa thân, trên đường đi có ngang qua chốn Hồ Điệp này?

Thật ra, Trường Ý Đan không bị ban chết, thiên triều vốn chẳng có quan viên nào mang họ Cố, càng không có quận chúa nào tên gọi Cố Hề Sương...

Đối diện với từng lời từng chữ của Cố Tịch Hy, La Quán không khỏi kinh hoàng.

Chẳng có Trường Ý Đan, cũng chẳng có Cố Hề Sương, nhưng ở đây tồn tại một Cố Tịch Hy thông hiểu mọi ngõ ngách của cuộc binh biến năm nào.

...

Hóa ra là vậy...

La Quán không khỏi gật gù, quả là thiên cơ...

Cố Tịch Hy nhìn người trước mặt, nàng chỉ mới nói một nửa của sự thật đã khiến người cả kinh, vậy nếu nói luôn đến chuyện tất cả đều là giả, Trường Y Đan là giả, thái tử phi là giả, Cố Hề Sương càng là giả, chỉ có Cố Tịch Hy là thật....

Biệt phủ này hẳn sẽ rúng động đến mức đất chuyển trời rung.

Nàng nghiêng đầu, hỏi La Quán:

"Lão nhân có thể nói cho tiểu nữ nghe thiên cơ của ngài rồi chứ?"

La Quán nhìn nàng, nhìn vệt máu chói mắt phía xa, rồi lại nhìn tán bàng khô queo quắt, thở dài, sau lại bật cười:

"Được, thiên cơ đối thiên cơ.

Nhiếp chính vương quả thực có đến, hỏi lão về nơi ở của Bạch Lão nhân gia. Ông ấy là truyền nhân xuất chúng của đạo gia, hiểu rõ muôn sự, y thuật cao siêu, nhân tâm rộng lớn..."

Cố Tịch Hy có cảm giác mình bị nhấn chìm, chới với giữa cơn sóng của sự hoang mang.

Bạch Lão... Hoàng Phủ Miên Khang tìm Bạch Lão?

Nàng khẽ mấp máy môi, không tự chủ được mà thốt lên thành lời:

"Ông ấy ở núi Dự Phong, nơi có cây sơn tra không bao giờ rụng lá..."

La Quán không khỏi giật mình:

"Cô biết cả Bạch Lão?"

Nàng khẽ chớp mắt:

"Từng có duyên gặp gỡ."

Thậm chí, suy xét đến tận cùng, túi gấm năm đó Bạch Lão cho nàng chính là một nút thắt quan trọng để chấm dứt cuộc binh biến khi xưa.

"Vì sao nhiếp chính vương muốn gặp Bạch Lão?"

La Quán đáp:

"Ngài ấy muốn nhờ Bạch Lão cứu người, Hoa Đà không còn, thiên hạ muốn cứu người từ cõi chết cũng chỉ còn



Bạch Lão."

"Cứu ai, vì sao phải cứu."

Ánh mắt La Quán hướng về phía vũng máu đen, đang bị ánh nắng gay gắt buổi trưa hong lên, đặc quánh, nhức nhối nhãn quan.

"Cứu người bị trúng kịch độc, một loại hoang độc không có thuốc giải trong thiên hạ..."

Khi nói dứt câu này, La Quán trông thấy cả người Cố Tịch Hy run lên, như thể có ai đó mang nàng ném giữa hồ băng sâu vạn trượng.

Nàng khó khăn mở miệng, hỏi:

"Ai... Ai cần cứu?"

Trong thoáng chốc, La Quán dường như đã nhìn thấu, cuộc binh biến loạn lạc năm xưa không chỉ có tranh quyền đoạt vị đến mức máu chảy đầu rơi của hai vị hoàng tử.

Mà còn có... chân tình bị hủy hoại.

Nữ nhân này... nàng lưu lạc tới đây, nhưng tâm nàng chưa từng rời khỏi kinh thành xa xôi đó.

Chưa từng rời khỏi người đã vì bảo vệ nàng mà đẩy nàng đi thật xa.

La Quán cười nhẹ, thanh âm phát ra dường như có chút cay đắng:

"Cô nương hẳn là biết người này, hơn nữa còn biết rất rõ."

Giọng ông ấy nhỏ dần, đến mức chỉ vừa đủ hai người có thể nghe được:

"Thái thượng hoàng."

Ba chữ này dội vào tai, khiến Cố Tịch Hy tưởng như màng nhĩ mình đang bị ép cho rỉ máu.

Thái thượng hoàng...

Hoàng Phủ Minh Phong?

Hoang độc..?

Tầm mắt nàng dường như bị vũng máu đen kia hút chặt, nó biến thành một cơn lốc hung tợn, gào thét, vò nát tâm can nàng.

La Quán dường như đã dự đoán được phản ứng này của Cố Tịch Hy. Ngay từ khoảnh khắc biết được nàng chính là Trường Ý Đan năm xưa, ông ấy đã biết nàng sẽ có phản ứng này.

Cái gì mà yêu phi họa quốc, tam ban tử tội. Chỉ có những kẻ bị chân tình đày đọa, ôm khổ về mình, nguyện một đời đối phương an nhiên, hạnh phúc.

Trước khi rời khỏi biệt phủ, La Quán còn nói với Cố Tịch Hy một chuyện.

Ông ấy nói hoang độc mà thái thượng hoàng trúng không phải ngày một ngày hai, mà là đã rất lâu, ít nhất phải hơn năm năm.

"Có thể cầm cự được tới ngày hôm nay, nỗ lực trị quốc bình thiên hạ, có thể nhìn ra ngài ấy đã cầm cự bằng toàn bộ sức bình sinh.