Hồ Điệp sơn, nửa đêm mưa lớn, sấp chớp rạch sáng trời.
Cố Tịch Hy kinh hoàng choàng tỉnh từ trong mơ, hơi thở dồn dập, mồ hôi rỉ ướt trán. Nàng ngơ ngác nhìn quanh hồi lâu, sau cùng mới ý thức được mình đang ở nơi nào.
Tại sao nàng có thể mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp như vậy?
Nàng thấy Hoàng Phủ Minh Phong chết đi, vừa đau đớn vừa vật vã, trong miệng toàn là máu đen. Nàng còn thấy bóng dáng của Điền Thương thấp thoáng, thấy ông ta bất lực nói, hoang độc mà Hoàng Phủ Minh Phong trúng phải ở Lũng Nham không thể giải được, chỉ có thể cầm cự sinh mạng qua mấy năm...
Cố Tịch Hy co gối, thu người vào một góc giường, hai tay lại không kiềm nén được mà ôm lấy đầu mình. Cảnh tượng trong mơ chân thực quá mức, chưa bao giờ nàng thấy giấc mơ của mình chân thực như vậy. Ngay cả cơn ác mộng bị vạn tiền xuyên tim năm xưa cũng không khiến nàng nhớ rõ từng chi tiết như thế này.
Hoàng Phủ Minh Phong, hắn vẫn bình an, đúng không?
Tuy rằng cả đời không gặp lại, đời đời kiếp kiếp không gặp lại, nhưng nàng vẫn luôn muốn hắn bình an.
Đã năm năm qua đi, đây là lần đầu tiên Cố Tịch Hy lại có cảm giác sợ hãi, hoang mang tột mực như vậy.
Nàng giữ nguyên tư thế ngồi bó gối cho đến khi bình minh lên.
Trời vừa hửng sáng, tin tức từ kinh thành truyền tới như vũ bão theo chân của binh lính tri phủ, dán cáo thị bố cáo khắp nơi. Cáo thị nói, An Thịnh hoàng để đã lui về làm thượng hoàng, quy ẩn bế quan, truyền ngôi cho Đại hoàng tử Hoàng Phủ Cao Nghi, hiệu là Tuyên Minh, còn phong Hòa vương gia làm Nhiếp chính vương dẫn dắt ấu quân.
Bá tánh xem xong xôn xao bàn tán một hồi lâu. Vừa nghi hoặc, vừa tiếc nuối, dù sao Hoàng Phủ Minh Phong làm hoàng đế năm năm, luôn được ca tụng là minh quân lỗi lạc, bá tánh không còn ai chịu khổ, ngày thường yên ổn làm ăn, lễ đến thì hoan hỷ ca hát.
Nhưng đám đông ồn ào một lúc rồi cũng tản đi, chỉ có một mình Cố Tịch Hy vẫn đứng trơ ra trước bức cáo thị.
Nàng nhíu mày, cần thận đọc đi đọc lại từng chữ một.
Thái thượng hoàng, quy ẩn? Đêm qua nàng vừa mơ thấy giấc mơ quái dị đó, sáng hôm nay tin tức này đã truyền đến đây, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Lồng ngực Cố Tịch Hy thốt nhiên co lại, tới mức đau buốt, không thở được. Nàng mơ hồ linh cảm, dường như
Hoàng Phú Minh Phong đã gặp phải chuyện gì đó.
Nhưng mà... Hồ Điệp sơn cách kinh thành quá xa, tới độ ngoại trừ một bản cáo thị, nàng không nghe được bất kỳ tin tức phong thanh nào từ nơi đó truyền đến.
Nhiều người nói, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, nhưng Cố Tịch Hy lại thấy không nghe được tin gì mới khiến nàng đứng ngồi không yên.
Điều duy nhất có thể trấn an Cố Tịch Hy, chính là không phải tin tức truyền đến nói An Thịnh hoàng đế băng hà.
Đời này, thà sinh ly, nhưng không thể là tử biệt. Nàng sợ hãi, cũng căm ghét cái chết tột mực.
Cuộc sống bình lặng tiếp diễn thêm hai tuần trăng nữa.
Một ngày kia, Cố Tịch Hy như thường lệ xuống trấn mua ít đồ, đứa nhỏ bán hồ lô ngào đường ở góc phố mỉm cười chào nàng, nàng nhìn nét mặt vui tươi hớn hở của nó, không nhịn được liền thắc mắc:
"Sao vậy, có chuyện gì vui sao?"
Đứa nhỏ gật đầu, hào hứng khoe với nàng:
"Có người tới hỏi đường, đệ chỉ chỉ họ một chút, họ liền cho đệ một miếng ngọc phát sáng, chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền!"
Nói rồi, đứa nhỏ giơ miếng ngọc ra trước mặt Cố Tịch Hy.
Nàng trông thấy, trong thoáng chốc suýt thì chết sững.
Ở trong cung hai năm, Cố Tịch Hy sớm đã thấy qua muôn loại kỳ trân dị bảo, ngọc quý chính là ngọc sáng, chạm vào mát lạnh tận xương, phảng phất hương thơm cao quý. Nàng biết đây là ngọc thật, hơn nữa còn là ngọc từ hoàng cung mà ra...
Cố Tịch Hy có chút run tay, khẽ chạm vào mặt ngọc, hơi lạnh men theo xúc giác chảy tràn lên não. Nàng miết nhẹ ngón tay lên chữ nổi chạm khắc trên đó, như chạm phải tổ kiến, vội giật tay ra, đáy mắt run rẫy.
Ngọc có khắc hình kỳ của Đại Sở. Chữ trên mặt ngọc là chữ Khang.
Đây là ngọc từ phủ Hòa vương của Hoàng Phủ Miên Khang?
Không đúng, bây giờ nên gọi y là nhiếp chính vương. Tại sao đồ của y lại có mặt ở đây?
Đứa nhỏ khẽ đưa tay giật giật góc váy nàng:
"Hy tỷ, sao thế?"
Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, khẽ hỏi:
"Ai cho đệ cái này, có nhớ dáng điệu của người đó không?"
"Nhớ, phong thái rất cao quý, không thể quên được. Đệ chưa thấy ai có dáng vẻ sang trọng như vậy, trên tay ngài ấy có một cái quạt ngọc, tất cả vương tôn công tử trấn chúng ta đều không sánh bằng!"
Đây rõ ràng là đang miêu tả Hoàng Phủ Miên Khang. Tại sao y lại có mặt ở đây?
Cố Tịch Hy cảm thấy hơi thở mình tựa như đang bị đè ép lại, mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay.
"Người ấy hỏi đệ cái gì?"
Đứa nhỏ trầm ngâm giây lát rồi đáp:
"Hỏi đệ có biết La Quán lão nhân không?"
La Quán lão nhân là một kỳ nhân của Hồ Điệp, người ở đây biết tới ông ấy như một người đi qua trăm núi ngàn sông, biết được muôn chuyện về thế sự.
Mày của Cố Tịch Hy càng lúc càng nhíu chặt, Hoàng Phủ Miên Khang muốn hỏi gì ở La Quán lão nhân, có liên quan đến Hoàng Phủ Minh Phong hay không?
Nàng không có cách nào ngăn cho trái tim mình thôi đập loạn.
"Đệ đã chỉ chưa? Gặp họ bao lâu rồi?"
Đứa nhỏ gật đầu:
"Không lâu, còn chưa tới một canh giờ. Nhưng không biết họ có gặp được La Quán hay không, tính tình ông ấy cổ quái như vậy..."
Cố Tịch Hy không có tâm tư suy xét nhiều tới như vậy, nàng chỉ kịp dặn dò đứa nhỏ vài điều về việc bảo vệ mặt ngọc cẩn thận, tránh để kẻ gian lấy mất, sau đó lập tức chạy đi.
Nàng đi tìm La Quán lão nhân.
Ông ấy sống ở một biệt viện nhỏ dưới chân núi Hồ Điệp. Người người đều nói ông ấy quái đản lập dị. Trong đầu biết rõ muôn chuyện của nhân gian, nhưng lại hiếm hé môi tiết lộ nửa lời.
Cố Tịch Hy trở về Hồ Điệp nhiều năm, chưa từng gặp La Quán, căn bản vì nàng không có chuyện vì cần vấn hiểu.
Nhưng hôm nay, nàng lại một đường xông thẳng vào biệt viện.
Khoảnh sân vắng hoe, chỉ có một cây bàng già cóc già kiết yếu ớt huơ những tán lá đã úa tàn.
Nàng nhìn thấy trên sân có một bãi máu đen, và còn có cả... Phải chăng nàng là nhầm, nhưng nàng tưởng như mình vừa ngửi được mùi Long Diên hương phảng phất.
Thốt nhiên, trái tim Cố Tịch Hy co giật, đến mức đau điếng, ngạt thở
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng nàng:
"Lai la ai den nนa?"
Cố Tịch Hy giật mình xoay người, La Quán lão nhân đứng sau lưng nàng, đáy mắt lạnh lùng không thể nhìn thấu tâm tư.
Nàng siết chặt nắm tay bên trong tay áo, cố kiềm nén cảm xúc run rẩy lại, cất giọng nhẹ nhàng:
"Tiểu nữ Cố Tịch Hy, có chuyện muốn tham vấn lão nhân..."
La Quán không nghe hết câu, gay gắt phẩy tay áo:
"Không tiếp, hôm nay đã tiếp đủ người."
Nhưng ông ấy còn chưa kịp dợm bước quay đi, thanh âm trong trẻo nhưng chứa đầy lo sợ cùng nghi hoặc của Cố Tịch Hy đã vang lên:
"Người vừa đến gặp lão nhân, chính là nhiếp chính vương Hoàng Phủ Miên Khang của thiên triều, có phải không?