Đa Danh Chi Hậu

Chương 155




Mùng một tháng mười, bá tánh ở kinh thành đều hay tin, Cố quận chúa Cố Hề Sương sắc nướng hương trời đã lên kiệu hoa, theo thế tử A Cát Kỳ về Hương quốc. Nàng chính là quận chúa đầu tiên dưới thời An Thịnh hoàng đế đi hòa thân.

Đồng thời, bá tánh cũng nghe tin, phế nguyên cơ là yêu phi họa quốc Trường Ý Đan đã chết.

Chỉ là tin tức tang tóc đó đã bị cảnh tượng đoàn người đi hòa thân xa hoa hoành tráng che lấp mất.

Cố Tịch Hy ngồi trên xe ngựa, trang trí xa hoa lộng lẫy không hề thua kém loan kiệu trong hoàng cung. Chợt có suy nghĩ, hai lần xuất giá của nàng, lần nào cũng đầy thể diện như thế…

Nàng vén rèm, nhìn cảnh tượng huyên náo ở bên ngoài, nếu nói không tiếc nuối chính là nói dối.

Nàng vẫn còn nhớ như in cái ngày mà Trường Khánh Diên đã cho người đưa nàng tới đây, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng chốn kinh kỳ, nàng đã bị choáng ngợp đến mức trố mắt ra.

Nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ mới vừa vẹn hai năm mà thôi…

Nàng vẫn như ngày xưa, vẫn là một cô nương trong trắng nguyên vẹn.

Khi đoàn người ra tới cổng thành, Cố Tịch Hy rốt cuộc vẫn không chịu nổi. Nàng hất tung bức rèm nhìn, đưa mắt ngoái đầu nhìn lại.

Nhìn tường thành cao chót vót đang dần trôi tuột về phía xa.

Bên trên có rất nhiều người, vậy liệu có kẻ mà nàng đã đặt trọn chân tình hay không?

Hắn có tiễn nàng một đoạn này?

Cố Tịch Hy bất lực, quá xa, quá cao, nàng không cách nào có thể nhìn thấy được. Mặt trời lên cao càng làm tầm nhìn của nàng chói lóa…

Đành chịu.

Tạm biệt, kinh thành Đại Sở. Cả đời của nàng, hẳn sẽ vĩnh viễn không trở lại nơi này.

Những người mà nàng từng gặp gỡ, từng đối đãi, dù quý mến hay thù ghét, trân trọng hay chà đạp, trong khoảnh khắc này đều đã trở thành cố nhân, bất duyên bất ngộ.



Đoàn người hòa thân vẫn đi, A Cát Kỳ cưỡi ngựa phía trước, hệt như ngày mà y dẫn theo A Cát Mi Trang đến dự sinh thần tiên hoàng Cao Tông đế. Vẫn là vóc dáng oai phong lẫm liệt đó.

Nhưng y không đối với nàng như một quận chúa hòa thân, như một nữ nhân mà ý đã cất công dẫn binh trao đổi.

Suốt hai ngày đường, sự lễ độ của A Cát Kỳ khiến Cố Tịch Hy buộc lòng phải hồ nghi. Như thể trong mắt y, chẳng có Cố Hề Sương nào đi hòa thân cả, chỉ có Trường Ý Đan vẫn, còn là thái tử phi, cùng Hoàng Phủ Minh Phong ra nghênh tiếp y cùng các sứ giả vào đầu xuân vừa rồi.

Đến ngày thứ ba, khi đoàn người đi qua một cung đường đèo, lên đến vị trí cao nhất, A Cát Kỳ đột nhiên phát lệnh cho toàn đội quân ngừng lại.

Y đích thân xuống ngựa, đến trước xe ngựa của Cố Tịch Hy, vén rèm, lễ độ nói với nàng:

“Mời quận chúa ra ngoài một lát.”

Cố Tịch Hy không hiểu gì, song vẫn làm theo.

Trời xanh mây trắng, gió đầu đông thổi mát rượi, khiến nàng cuối cùng cũng cảm thấy chút khoan khoái trong cõi lòng.

Nàng nhìn y, hỏi:

“Thế tử có chuyện gì sao?”

A Cát Kỳ nhìn trời xanh, sau đó thì nhìn nàng:

“Quận chúa muốn tự do, hay muốn cùng ta đi Hương quốc?”

Đoạn rồi, y chỉ tay về hướng Đông của sườn đèo, hấp háy mắt:

“Bên đó là núi Hồ Điệp, quê hương của quận chúa.”

Cố Tịch Hy sững sờ nhìn theo hướng tay của y, nàng không dám tin có một ngày, nàng có cơ hội trở lại nơi này.

Khoan đã, tự do…

Giọng nàng đầy khẩn trương:

“Ý của thế tử là…?”

A Cát Kỳ gật gật đầu:

“Quận chúa nói xem, làm sao ta biết nàng quê ở Hồ Điệp?”

Cả người Cố Tịch Hy đột ngột run lên, Hoàng Phủ Minh Phong?

Chỉ có hắn mới biết nàng lớn lên cùng Cố sư phụ ở nơi này…

"An Thịnh hoàng đế đích thân truyền lời với bổn thế tử, cho quận chúa hai lựa chọn. Hoặc là nàng có thể từ bỏ thân phận quận chúa, tự do sống cuộc đời nên là của mình.

Cố quận chúa cứ xem như không may gặp nạn qua đời. Hoặc nàng cùng ta đi Hương quốc, ta có thể cho nàng vinh hoa phú quý một đời."

Vinh hoa phú quý? Cố Tịch Hy đã sợ bốn chữ này đến cực cùng.

Hóa ra, dụng ý của Hoàng Phủ Minh Phong chính là như vậy sao?

Ha, hắn luôn như thế, luôn dùng cách cực đoan nhất để giải quyết vấn đề.

Vấn đề lần này, hắn giải quyết bằng cách đẩy nàng đi thật xa, xa tới mức không còn lối để quay về.

Nàng đưa mắt nhìn A Cát Kỳ, nói:

“Ta muốn tự do.”

Y gật đầu, như thể đã biết chắc nàng sẽ đưa ra lựa chọn này.

Nhưng đột nhiên, y lại thi lễ với nàng, hai tay chéo về phía trước như một lễ nghi cao nhất của Hương quốc:

“Không biết, ta có thể xin quận chúa một chuyện hay không?”

Cố Tịch Hy hơi nghiêng đầu:

“Thế tử có chuyện gì?”

A Cát Kỳ đưa mắt về phía xe ngựa của nàng, thấp giọng nói:

“Quận chúa có thể để nô tỳ của nàng lại cho ta không?”

Lời này của y khiến nàng chấn động.

Trữ Nhi?

Nhìn sâu vào ánh mắt của A Cát Kỳ, sự dịu dàng và chân thành đó…

Nàng khẽ bật cười.

Hóa ra, nàng lại lầm nữa rồi. Không phải sự ngưỡng mộ nào cũng đều mang tới kết cục thương tâm. Đôi khi, chân tình cũng sẽ đổi được chân tình.

Hóa ra, lần đó Trữ Nhi đến chỗ của A Cát Kỳ tặng quà, y hỏi tên nàng ta, hoàn toàn không phải là khoảnh khắc ngẫu hứng xướng lên.

Y đã thích nàng ta.

Cố Tịch Hy thay ra y phục của dân nữ, để Trữ Nhi khoác lên mình gấm phục xa hoa dành cho quận chúa.

Trữ Nhi từ đầu đến cuối chỉ biết khóc, nhưng Cố Tịch Hy biết, nàng ta khóc vì hạnh phúc.

Nàng khẽ đưa tay lau nước mắt cho Trữ Nhi, coi như không phí hoài thời gian nàng ta ở bên Trường gia, bên nàng mà tận lực.

“Chỉ ủy khuất cho ngươi, sau này không thể dùng hai chữ Trữ Nhi nữa.”

Trữ Nhi quỳ xuống dập đầu với nàng.

Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, đỡ nàng ta đứng dậy, đích thân đeo lệnh bài Hề Sương quận chúa cho nàng ta.

Cứ như vậy, quận chúa Hề Sương vẫn đến Hương quốc hòa thân, vĩnh viễn không trở lại thiên triều. Nhưng mà bây giờ, nàng ta là một quận chúa hạnh phúc.

Cố Tịch Hy nói với A Cát Kỳ, mong y đối đãi thật tốt với Trữ Nhi.

Y gật đầu, hướng mắt về phía mặt trời đang dần xuống núi, không thể không cáo từ.

Cố Tịch Hy lùi về sau hai bước, khụy người hành lễ:

“Dân nữ Cố Tịch Hy cung tiễn thế tử và quận chúa về cố quốc.”

Trữ Nhi ở trong xe ngựa, nước mắt vẫn giàn giụa nhìn nàng. Nàng ra hiệu cho nàng ta hãy ngưng khóc, mỉm cười, tận hưởng phúc phần thuộc về mình.

Nàng không quên lời của A Cát Mi Trang, Hương quốc không cho phép nam nhân có trên một thê tử, cho dù đó là quân vương.

A Cát Kỳ leo lên ngựa, trước khi lệnh cho đoàn người tiếp tục khởi hành, y lại nhìn Cố Tịch Hy, cuối cùng khẽ nói:

“Cố cô nương, đừng hận hoàng thượng.”