Đa Danh Chi Hậu

Chương 136




“Là ai? Không biết đây là nơi nào sao?” Cố Tịch Hy chỉ có thể cố giữ giọng điệu bình tĩnh và đanh thép.

Người phía sau chỉ lạnh nhạt cất tiếng cười, mũi kiếm đùa giỡn trên lưng nàng, nhưng dường như không có ý định đả thương:

“Thái tử phi xin bình tĩnh, ta chỉ phụng lệnh Nhị vương gia đến truyền lời với người thôi. Nhưng người võ công cao cường, nên chỉ đành mạo phạm đôi chút.”

Hoàng Phủ Bắc Trì?

Nghe được lời này, sống lưng Cố Tịch Hy lại càng lạnh hơn.

Nàng siết chặt hai tay mình, hỏi:

“Nhị vương gia? Không phải ngài ấy đang đi Lũng Nham dẹp Miêu tộc hay sao?”

Nụ cười của kẻ phía sau lưng nàng càng lúc càng quái dị:

“Nương nương, những điều người tận tai nghe, tận mắt thấy, đôi khi lại không phải sự thật…”

Bóng tối phủ kín gương mặt thất kinh của Cố Tịch Hy, ý kẻ này là thế nào?

"Cứ coi nàng là Trường Ý Đan đi, bảy chữ này xem như bổn vương trả hết nợ nần cùng nàng ta: Ân đền oán trả điện Sùng Đức.

Nàng tự cân nhắc mà lo liệu cho mình.

Nương nương, đây là nguyên văn lời Nhị vương gia truyền đến người. Tiểu nhân xin cáo lui."

Khoảnh khắc cảm nhận được mũi kiếm vừa rời khỏi lưng mình, Cố Tịch Hy lập tức quay đầu, nhưng đối diện với nàng chỉ có cánh cửa mở toang, bên ngoài là những đợt gió cuồn cuộn thổi.

Góc váy nàng bị thổi bay phơ phất.

Kẻ đó vừa mới nói gì? Lẽ nào Hoàng Phủ Bắc Trì vẫn chưa rời khỏi kinh thành?

Sao có thể, rõ ràng nàng đã tận mắt trong thấy y…

Không đúng.

Mặt nạ!

Hoàng Phủ Bắc Trì vẫn luôn đeo mặt nạ. Chỉ cần một người có vóc dáng giống y, một chiếc mặt nạ bạc, vậy thì làm gì có ai phân biệt được đó có thật sự là Nhị vương gia hay không.

Trước kia ở phủ Thái sư, nàng cũng như vậy, chỉ cần một lớp mạng che mặt, liền không ai nhận ra nàng đang giả mạo Trường Ý Đan.

Y vẫn ở kinh thành, hơn nữa còn đang lên kế hoạch ân đền oán trả…

Điện Sùng Đức! Cao Tông hoàng đế!

Cả người Cố Tịch Hy dường như đang run lên bần bật. Nàng bật hét lên:

“Không thể nào!”

Trữ Nhi nghe được tiếng nàng, vội vã chạy vào, nhìn thấy hiện trường tối om om, nàng ta liền hoảng hốt giữ chặt tay Cố Tịch Hy:

“Nương nương! Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Tịch Hy phải chớp mắt mấy lần mới có thể lên tiếng, nàng cũng vô thức chộp lấy cánh tay của Trữ Nhi:

“Cô cô đang ở đâu?”

Nàng ta bị thái độ của nàng dọa sợ, lắp bắp đáp:

“Chắc là cô cô ở chính điện…”

Nhịp thở Cố Tịch Hy trở nên dồn dập:

“Mau, nói với cô cô hãy tìm người bảo vệ hoàng hậu, đưa người rời khỏi hoàng cung. Hoàng Phủ Bắc Trì muốn tạo phản!”

“Nương nói gì vậy…?”

“Đi mau!” Cố Tịch Hy quát lên.

Sau đó, Cố Tịch Hy lập tức lao như bay ra khởi Tựu Nguyệt điện. Tiểu Chu Tử gác cổng trông thấy nàng cũng chỉ biết gọi với theo.

Đầu óc nàng đang hoảng loạn đến cùng cực.

Hoàng Phủ Minh Phong không ở đây, Hoàng Phủ Miên Khang không ở đây, Trường Khánh Diên không ở đây, cả hắc giáp quân và vũ lâm quân cũng không có ở đây.

Còn ai có thể bảo vệ điện Sùng Đức?

Phải, Hoàng Phủ Bắc Trì biết chắc là như vậy, cho nên y mới cao ngạo, không ngần ngại gì mà cho người đến nói với nàng bảy chữ đó.

Y nói, xem như trả hết nợ với Trường Ý Đan…

Y càng hiểu rõ hơn, Cố Tịch Hy nàng cho dù có biết cũng không có bản lĩnh gì để ngăn chặn.

Chết tiệt! Ván cờ này, Hoàng Phủ Bắc Trì không thể thắng, cho dù chỉ còn hy vọng mỏng manh nhất, nàng cũng muốn liều mình không cho phép y thắng!

Thiên hạ này là của Hoàng Phủ gia, nhưng lại không phải của người như y!

Cố Tịch Hy đến trước điện Sùng Đức.

Lưu công công trông thấy nàng, không khỏi ngạc nhiên:

“Tham kiến thái tử phi nương nương. Sao người lại đến đây?”

Cố Tịch Hy vẫn còn thở dốc, trên trán nhễ nhại mồ hôi:

“Lưu công công, ta muốn gặp phụ hoàng!”

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không ở đây, thân là nguyên cơ lại nửa đêm khuya khoắt đi gặp hoàng đế, dù nhìn như thế nào vẫn là không hợp lẽ thường.

Lưu công công cũng cho là như vậy, ông ta ái ngại nói:

“Nương nương, giờ này hoàng thượng đã nghỉ ngơi rồi, có gì mai hẳn nói.”

Cố Tịch Hy lắc đầu:

“Không được! Lưu công công, ta nhất định phải gặp phụ hoàng!”

Xét tới cùng, nàng cùng hoàng đế Cao Tông vốn chẳng có thân tình. Nhưng nàng không muốn ông ấy mất mạng, hoàng đế chết, vậy thì Hoàng Phủ Bắc Trì thật sự thắng ván cờ này.

Giang sơn trong tay y ắt sẽ bị phân thành tám mảnh.

Thiên hạ, giang sơn này là của trữ quân, của Hoàng Phủ Minh Phong, Cố Tịch Hy không cho phép kẻ khác tước đoạt!

Trong lúc Lưu công công còn đang khó xử, từ bên trong, một tiểu thái giám hớt hải chạy ra, cung kính thưa:

“Thái tử phi nương nương, hoàng thượng đợi người ở chính điện.”

Đây là lần đầu tiên Cố Tịch Hy bước vào điện Sùng Đức, cao quý xa hoa, sơn son thiếp vàng, uy nghi và lộng lẫy tới mức khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Hoàng đế Cao Tông ngồi trên ghế rồng, trên người khoác tạm tấm long bào màu chói, trên đầu không có mũ bình thiên, làm những sợi tóc bạc lấm tấm hiện rõ.

“Thái tử phi muốn nói gì?”

Cố Tịch Hy lập tức quỳ xuống, hai gối va mạnh vào mặt sàn. Nàng dập đầu, vội nói:

“Phủ hoàng, có người muốn làm phản! Xin phụ hoàng hãy truyền ngự lâm quân…”

Không đúng, đang nói, Cố Tịch Hy bỗng chốc ngừng lại.

Nàng nhớ ra một chuyện, nếu ngự lâm quân còn ở đây, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ không thể ngạo nghễ như thế. Hoặc bọn họ thật sự vẫn còn ở đây, chỉ là đã không còn làm việc vì long thể hoàng đế nữa.

Trước khi Cố Tịch Hy mở miệng nói tiếp, hoàng đế Cao Tông đã cười nhạt, đứng lên nói thay nàng:

“Vô ích, ngự lâm quân cũng đã phản trẫm rồi.”