Đa Danh Chi Hậu

Chương 129




Trở về hoàng cung, cũng đồng nghĩa trở về để chuẩn bị cho một đợt cuồng phong mới.

Không ngoài dự đoán, ngay sau khi hoàng đế Cao Tông phát tang về cái chết của Hạ Hầu Niên, đã lập tức gây ra một đợt xôn xao nơi tiền triều.

Rất nhiều người tỏ ra hoài nghi rằng, rốt cục là thế lực thích khách nào mới có bản lĩnh giết chết một dũng tướng lão luyện như ông ta.

Cũng có người cố ý đánh đồng, nói rằng biết đâu thích khách lần này và đám người phóng hỏa ở Linh Hoa tự là một. Dù sao Hạ Hầu Niên cũng đang điều tra vụ phóng hỏa đó.

Không biết hoàng đế Cao Tông thật sự nghĩ như thế nào, song ông đã giao chuyện này cho Trường Khánh Diên điều tra.

Nói như vậy, hẳn là đáp án đưa ra cũng sẽ chỉ là một thứ hời hợt, nếu Trường Khánh Diên không tìm được một kẻ nào đó chịu tiếng oan giết người.

Trong buổi thượng triều đó, hoàng đế cũng đích thân cho triệu Mã Nhĩ Mộc, chính thức ban hôn cho quận chúa Miêu tộc với con trai của Quách Can thượng thư.

Mà Mã Nhĩ Mộc lại rất hân hoan tạ ơn hoàng đế đã ban hôn, một nửa lời than phiền cũng không có.

Sau khi bảo Tiểu Bội Tử lui ra ngoài, Cố Tịch Hy một mình ngồi trên huyễn tháp, có chút hoang mang rằng liệu đây có phải là một cái bẫy.

Nhưng bẫy gì? Bẫy như thế nào? Đừng nói Quách Can chỉ là lễ bộ thượng thư xưa nay rất không cuốn mình vào những cuộc tranh giành, thì con trai của ông ta cũng chỉ là một kẻ bất tài hay ăn biếng học mà thôi.

Tại sao Miêu tộc lại tỏ ra rất hài lòng mà ưng thuận kia chứ?

Mấy ngày này, mỗi lần Cố Tịch Hy đến Phượng Tê cung thỉnh an, hoàng hậu luôn dò hỏi về mối quan hệ giữa nàng và Hoàng Phủ Minh Phong. Đoán rằng dù đã nghe Chương Hằng báo lại, nhưng có vẻ như bà vẫn không tin.

Dù sao, lời nói của Mã Nhĩ Mộc thâm hiểm như vậy, chẳng lẽ nào lại không khiến nàng và Hoàng Phủ Minh Phong xảy ra xích mích gì?

Cố Tịch Hy thản nhiên mỉm cười:

“Thật sự không có chuyện gì đâu ạ. Điện hạ là người anh minh, sao có thể dễ dàng bị những lời đó đá động.”

Thật ra là có đó… Chỉ khổ Lý công công phải dọn dẹp bãi chiến trường trong thư phòng do hắn bày ra.

Hoàng hậu nghe chính miệng nàng thừa nhận, lại trông thấy nét mặt nàng điềm nhiên như không, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Bà nói, có vẻ như Hoàng Phủ Minh Phong đã dần quên đi chuyện xưa. Cũng đúng, làm người làm sao có thể mãi chôn mình trong quá khứ được.

Quên? Cố Tịch Hy âm thầm cười, cả đời này hắn cũng sẽ không quên.

Chỉ là nàng không muốn nhắc tới nàng ta nữa. Thứ duy nhất nàng hơn Trần Chiêu Thủy, chính là nàng còn sống, còn nàng ta đã chết.

Cố Tịch Hy vốn nghĩ, sau cái chết của Hạ Hầu Niên, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ có động thái thật mạnh. Dù sao ngay sau khi ông ta chết, y đã thúc đẩy Mã Nhĩ Mộc đánh cho nàng một vố suýt thì nhất lịm.

Nhưng y lại án binh bất động tới mức khiến Cố Tịch Hy hoảng sợ.

Những ngày nhàn rỗi, Cố Tịch Hy sẽ vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất chợt cảm thấy trạng thái yên bình này, khác nào một khắc lặng im trước khi trời nổi bão.

Từ xuân sang hạ, tin tức báo lại từ những buổi nghị triều cũng đều vô thưởng vô phạt. Nếu nói có gì đáng lưu tâm, hẳn chỉ có thể là việc Trường Khánh Diên không thể tra ra được chuyện thích khách ở nam di trường.

Nhưng cũng không đáng là gì, có vẻ như chính hoàng đế cũng biết sẽ không thể nào thật sự lôi ra chân tướng, nên cũng chỉ phất tay quở trách vài câu.

Nếu nói Trường Khánh Diên tìm bừa một đối tượng nào đó nhận tội giết người ở di trường thì vẫn có khả năng. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, tiền triều sớm đã đánh đồng những thích khách đó với kẻ phóng hỏa ở Linh Hoa tự.

Giết một võ quan là trọng tội, nhưng cùng lắm chỉ là một cái đầu. Nhưng Linh Hoa tự lại là âm mưu hãm hại hoàng hậu và nguyên cơ, có thể bị tru di tam tộc.

Tiếng oan này quá lớn…

Thấm thoắt đã đến tiết Hạ Chí, vết thương trên tay Cố Tịch Hy từ sớm chỉ còn là một vết sẹo vô cùng mờ.

Hoàng Phủ Minh Phong vẫn đều đặn đến chỗ nàng và Bảo Quân Hoa, tiểu vương tử cũng mỗi ngày một lớn. Lần gần đây nhất Cố Tịch Hy sang Túc Dữ điện, đứa bé thậm chí còn cười với nàng.

Nhưng những điều này cũng không làm Cố Tịch Hy an tâm.

Nhất là khi nàng phát hiện ra, chứng gặp ác mộng của nàng không biết từ lúc nào đã chuyển qua cho Hoàng Phủ Minh Phong. Hắn thường xuyên thức giấc nữa đêm, sau đó bất ngờ quay sang ôm chặt lấy nàng. Được một lúc, hắn lại như sực nhớ ra điều gì đó, chầm chậm buông nàng ra.

Cố Tịch Hy từ đầu đến cuối không mở mắt, nàng yên lặng cho tới tận khi cảm nhận hơi thở của người bên cạnh đều đặn trở lại mới từ từ hé mắt nhìn.

Hốc mắt bất chợt cay xè.

Nàng không muốn nghĩ lung tung để tự làm đau mình. Nhưng có vẻ như, hắn nhận ra mình đã ôm nhầm người…