Đa Danh Chi Hậu

Chương 127




Mép tai Cố Tịch Hy càng lúc càng đỏ, tới mức phải bật ho khan mấy tiếng để khỏa lấp.

Trữ Nhi vui vẻ nói:

“Nương nương, người và điện hạ không cãi nhau sao? Tốt thật, chỉ là… sao người lại bị thương vậy, còn có vẻ không nhẹ.”

Cố Tịch Hy chớp chớp mắt:

“Không sao, chuyện tất yếu phải xảy ra mà thôi.”

Trữ Nhi nghiêng đầu không hiểu. Nàng ta chỉ biết dường như Cố Tịch Hy không muốn nói rõ sự tình.

Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn về phía cửa, hỏi:

“Cô cô đâu rồi?”

Từ lúc nàng bị thương quay về tới giờ cũng không hề thấy Chương Hằng.

Trữ Nhi nói:

“Chắc là cô cô sang chỗ hoàng hậu. Dù sao thì, nương nương… chuyện hôm nay đúng là kinh thiên động địa, ai có ngờ tộc trưởng kia lại dám hiên ngang nói ra mấy lời đó!”

Cũng đúng, theo lẽ thường, hoàng hậu hẳn là cho rằng lần này nàng và Hoàng Phủ Minh Phong sẽ xảy ra chuyện lớn. Hơn ai hết, một người làm mẹ như bà sẽ hiểu rất rõ tính khí con mình, Trần Chiêu Thủy chính là vảy ngược không thể đụng của hắn.

Vậy nên, bà mới gọi Chương Hằng qua để dặn dò.

Nàng gật đầu:

“Vậy thì chuyện ta bị thương cũng đừng nói cho cô cô biết.”

Trữ Nhi không nén được thắc mắc, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại không hỏi dồn nữa. Nếu Cố Tịch Hy đã nói như vậy, hẳn nàng đã có cái lý của mình.

Cố Tịch Hy không muốn Chương Hằng biết, vì nếu bà biết, hoàng hậu cũng sẽ biết. Theo ý của Hoàng Phủ Minh Phong, hắn sẽ cùng Trần Kim diễn một màn kịch lừa Hoàng Phủ Bắc Trì.

Nàng chỉ sợ hoàng hậu lại dứt khoát không muốn tha cho y. Lần đó, nàng nhớ ánh mắt Chương Hằng nhìn y hoàn toàn không có thiện cảm.

Thật lòng mà nói, Cố Tịch Hy cũng không thích Trần Kim, nhưng so với điều này, việc y là trợ thủ đắc lực của Hoàng Phủ Minh Phong lại quan trọng hơn rất nhiều.

Sau khi băng bó lại vết thương xong xuôi, Trữ Nhi giúp Cố Tịch Hy buông rèm, cho thêm than vào lò sưởi, thổi tắt bớt mấy ngọn nến rồi mới lui ra ngoài.

Có lẽ vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vốn dĩ đã bào mòn sức lực của Cố Tịch Hy. Nên nàng vừa nằm xuống đã rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Suốt đêm, nàng chỉ mơ màng sắp tỉnh một lần. Đó là khi nàng cảm giác có ai đó đang vén rèm và leo lên giường. Nhưng ngay sau đó, mùi Long Diên hương quen thuộc đã khiến nàng hoàn toàn yên tâm.

Hoàng Phủ Minh Phong ôm nàng vào lòng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, nàng dậy muộn hơn mọi khi, mở mắt thì người bên cạnh đã không thấy đâu nữa.

Chương Hằng tiến lên giúp nàng vén rèm:

“Nương đã dậy rồi ạ?” Nét mặt của bà tràn ngập niềm vui.

Cố Tịch Hy phỏng đoán, Trữ Nhi không nói với Chương Hằng chuyện nàng bị thương, nhưng những chuyện khác thì có lẽ đã nói rồi.

Dù sao, chuyện nàng và Hoàng Phủ Minh Phong không chỉ không cãi nhau sau những lời nói của Mã Nhĩ Mộc, mà còn có một màn ân ái, hắn thậm chí đã ngủ lại đây chắc chắn khiến Chương Hằng rất lấy làm vui mừng.

Ngay cả bản thân Cố Tịch Hy cũng không nghĩ rằng chuyện này có thể giải quyết như vậy.

Trong lúc dùng bữa sáng, Cố Tịch Hy nghe Chương Hằng nói rằng, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành quay lại hoàng cung.

Nàng nhíu mày:

“Ngày mai, sớm vậy sao?”

Theo lý mà nói, vừa qua sinh thần, thiết nghĩ Cao Tông hoàng đế sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa.

Chương Hằng đáp:

“Hồi nương nương, có lẽ vì xảy ra vài chuyện không cát tường nên thiên tử không muốn ở đây quá lâu.”

Nàng gật gật đầu, có vẻ như đúng là như vậy. Chuyện trong buổi tiệc tối hôm qua, trước đó còn có cái chết chưa thể công bố của Hạ Hầu Niên.

Hoàng đế có thể sẽ đổ cho thích khách, nhưng thích khách nào, từ đâu đến, xem ra vẫn cần dài hơi để cho nhà Hạ Hầu và cả tiền triều văn võ một câu trả lời thỏa đáng.

Qua giờ trưa, Tiểu Bội Tử lại báo, Trần Kim thống lĩnh hắc giáp quân vì có hành vi vi phạm kỷ cương quân đội, đã bị Hoàng Phủ Minh phạt ba mươi trượng, trừ hai năm bổng lộc, giáng hai bậc phẩm tướng.

Cố Tịch Hy nghe thấy thế liền vô thức nhìn ra bên ngoài. Chuyện đã như Hoàng Phủ Bắc Trì mong muốn rồi, nàng đang chờ xem y sẽ làm gì tiếp theo.

Nửa giờ chiều, Hoàng Phủ Minh Phong mới trở lại, trông thấy Cố Tịch Hy đang mỉm cười nhìn mình thì tiến đến. Hắn ngồi xuống, thuận tay ôm eo nàng:

“Cười gì?”

Cố Tịch Hy nắm lấy tay hắn, không trả lời mà hỏi sang một vấn đề khác:

“Chàng và Trần tướng quân định làm gì với màn kịch này?”

Hoàng Phủ Minh Phong đáp:

“Giáng phạt, hạ phẩm tướng cũng chỉ là thuận thế mà làm, ta đang muốn nhân cơ hội này để Trần Kim quan sát rõ hắc giáp quân.”

Thanh âm Cố Tịch Hy lập tức trở nên lo lắng:

“Không lẽ binh lực của hắc giáp quân có vấn đề?”

Hiện tại, binh lực của kinh thành chủ yếu được gánh bởi ba thế lực, hắc giáp quân của Hoàng Phủ Minh Phong, vũ lâm quân của Trường Khánh Diên và ngự lâm quân trực tiếp do hoàng đế Cao Tông quyết quản.

Cố Tịch Hy từng nghe Trường Khánh Diên nói, ngự lâm quân không bởi một ai, chỉ trung thành duy nhất với hoàng đế.

Nàng cũng không lấy làm lo lắng quá, dù sao Cao Tông hoàng đế vốn đã chọn Hoàng Phủ Minh Phong là trữ quân, hơn nữa hai đội binh còn lại, một là của hắn, một đã về phe hắn.

Nhưng nếu một trong hai gặp vấn đề, đây chắc chắn là điều đáng lo ngại.

Hoàng Phủ Minh Phong khẽ vỗ eo nàng:

“Không đến mức ấy, chỉ là vẫn nên quan sát thì hơn. Có điều, từ hôm nay nàng có thể an tâm về Trần Kim, hắn là người ân oán rạch ròi, nếu đã biết nàng không liên quan đến chuyện năm xưa, hắn sẽ không tùy ý làm càn nữa.”