Đa Danh Chi Hậu

Chương 126




Cố Tịch Hy vươn tay giữ lấy cổ áo của Hoàng Phủ Minh Phong, nhón gót chân vụng về hôn lên vành tai hắn.

Dường như nàng đang dùng dũng khí của cả đời mình tích lũy được để làm ra hành động như đêm nay.

Toàn bộ cơ thể Hoàng Phủ Minh Phong đều run lên, hắn cúi đầu gọi nàng:

“Cố Tịch Hy.”

Cả người nàng cũng run lên:

“Vâng…”

Hắn thật sự gọi tên nàng, không phải thái tử phi, càng không phải Trường Ý Đan xa lạ.

Nàng cảm nhận vòng tay của Hoàng Phủ Minh Phong đang đặt trên eo nàng mỗi lúc một co chặt. Nhịp thở của hắn mỗi lúc một gấp gáp:

“Có lẽ sau này, nàng sẽ rất hận ta…”

Cố Tịch Hy mím chặt môi, nhìn thật sâu vào mắt hắn, cuối cùng kiên định lắc đầu:

“Vậy thì cứ để sau này tính đi, điện hạ!”

Nàng sẽ hận hắn vì điều gì? Vì trong tim hắn, Trần Chiêu Thủy vẫn là lớn nhất? Vì mai này khi hắn nắm trong tay đại thống, hắn sẽ có tam cung lục viện, ban mưa móc khắp nơi?

Nếu chỉ là như vậy, nàng căn bản đã rất thông suốt.

Cố Tịch Hy hiểu mình là ai, có vị trí gì, có những phước phần mà cả đời này, có lẽ nàng sẽ không bao giờ xứng đáng được hưởng!

Hoàng Phủ Minh Phong hôn xuống cánh môi nàng, sự đắm say và cuồng nhiệt đó khiến Cố Tịch Hy trong thoáng chốc đã trở nên đờ đẫn.

Mặt mũi nàng đều nóng ran, ngón tay siết lấy cổ áo của hắn mạnh đến mức hộ giáp cũng bung ra, rơi bộp xuống sàn.

Giọng nói hắn mang theo hơi thở gấp rút:

“Tịch Hy, nàng chính là sự cố duy nhất phát sinh trong kế hoạch của ta!”

Cố Tịch Hy đột nhiên muốn bật cười, nhưng cánh môi lại một lần nữa bị Hoàng Phủ Minh Phong khóa kín. Hắn nói nàng là sự cố, còn với nàng, hắn chính là bất ngờ lớn nhất mà cuộc sống đã mang tới cho nàng.

Nàng chưa từng nói nàng yêu hắn. Hắn có thể sẽ chẳng bao giờ nói hắn yêu nàng. Nhưng cơ thể con người chung quy vẫn rất thành thực.

Khi bờ môi được giải thoát, Cố Tịch Hy lập tức nói:

“Điện hạ, thiếp muốn kề vai sát cánh bên chàng, cùng chàng bước qua đoạn chông gai phía trước!”

Cho dù có là Hoàng Phủ Bắc Trì hay Miêu tộc, những thế lực đó… Ha, nàng vẫn kiên quyết tin, Hoàng Phủ Minh Phong mới chính là trữ quân mà thiên tử và bá tánh chọn lựa.

Nói rồi, nàng vươn tay tháo áo choàng của hắn xuống, sau đó là từng lớp, từng lớp y phục mà nàng từng rất khổ sở để học cách mặc vào và tháo ra.

Đối diện với lồng ngực tráng kiện đang nhễ nhại mồ hôi, hơi thở của Cố Tịch Hy bị kích thích dữ dội.

So với nàng, Hoàng Phủ Minh Phong có nhiều sức hơn, chỉ một cái vung tay của hắn, hai lớp áo trên người nàng đã bị hất tung ra, nằm vương vải dưới sàn.

Nàng khẽ gọi hắn, thanh âm đột nhiên trở nên cuốn hút và quyến rũ đến kỳ lạ.

Hắn đang nói gì đó, nhưng thanh âm nhỏ đến mức nàng chỉ nghe được ba chữ, không lý trí…

Hoàng Phủ Minh Phong nghiến răng, lực ôm của hắn càng lúc càng mạnh, vừa hôn vừa đẩy Cố Tịch Hy lên giường.

Nhưng trước khi lớp áo lót cuối cùng trên người nàng được cởi ra, màu đỏ tươi chói mắt thấm ướt cả lớp vải xô trắng tinh quấn trên cánh tay nàng, rốt cục đã khiến hắn sực tỉnh.

Trong cơn mê say đó, không ai nhớ được vết thương đã bị động trúng bao nhiêu lần. Cố Tịch Hy cũng không chú ý tới, bây giờ đột ngột nhìn thấy, nỗi đau trong thoáng chốc ập tới làm nàng đau đến túa mồ hôi tráng.

Hoàng Phủ Minh Phong lập tức ngừng lại, hắn đưa tay quơ lấy một tấm chăn khoác lên vai nàng.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, thanh âm của hắn phảng phất sự lo lắng:

“Đau lắm sao?”

Cố Tịch Hy miễn cưỡng gật đầu, đau là thật, nhưng nuối tiếc cũng là thật.

Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Lý công công vang lên:

“Điện hạ.”

Hoàng Phủ Minh Phong ngoái đầu ra ngoài, nói:

“Có chuyện gì?”

Lý công công đáp:

“Trần tướng quân xin cầu kiến.”

Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:

“Bảo hắn đợi ta ở thư phòng.”

Nói rồi, hắn đưa tay giúp Cố Tịch Hy chỉnh lại tóc tai, lại nhìn vết thương đang rỉ máu của nàng, nhẹ giọng:

“Bảo nô tỳ của nàng thay băng đi, kiểm tra xem có bị rách quá nhiều hay không. Nếu nghiêm trọng thì bảo Tiểu Lý Tử gọi Điền Thương.”

Cố Tịch Hy gật đầu, lại nhìn gương mặt của hắn vẫn càng đang ửng đỏ. Nàng đưa tay chạm lên má hắn, muốn thử xoa mấy cái.

Hoàng Phủ Minh Phong lập tức tóm lấy tay nàng, giọng nói rít qua kẽ răng:

“Cố Tịch Hy, nàng đừng nháo!”

Nàng không khỏi phì cười.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để mặc lại y phục, cũng tiện tay mang những lớp y phục còn nằm dưới sàn của nàng đặt trên giá treo.

Trước khi rời đi, hắn tiến lại, đưa tay giữ gáy nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán:

“Thay thuốc và băng bó lại xong thì đi ngủ đi, không cần đợi ta.”

Sau khi hắn rời đi, Trữ Nhi cũng theo đó mà mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy hiện trường, nàng ta liền không khỏi đưa tay lên che miệng, kêu một tiếng:

“Nương nương, chuyện gì thế này?”

Cố Tịch Hy không thể tránh khỏi chuyện đỏ mặt, nàng đưa cánh tay bị thương của mình ra, nói:

“Vết thương của ta hình như sơ ý bị rách rồi, người giúp ta băng bó lại một chút đi!”

Sau khi phán đoán xong tình hình, Trữ Nhi lập tức vâng dạ chạy đi lấy hộp thuốc.

Trong lúc giúp Cố Tịch Hy xử lý vết thương, nàng ta sẽ thi thoảng liếc mắt lên bộ y phục vị treo trên giá một cách tùy tiện của nàng, còn có dấu vết ửng đỏ trên khóe môi.

Trữ Nhi tạch lưỡi:

“Sao vết thương lại rách ra ngay lúc này kia chứ?”