Đa Danh Chi Hậu

Chương 125




Hoàng Phủ Minh Phong xoay đầu nhìn nàng, vẻ bi thương lúc này đã được thu lại, hỏi:

“Sao nàng biết chuyện của y với Miêu tộc.”

Bây giờ, Cố Tịch Hy đã rất chắc chắn phán đoán của mình. Nàng gật đầu, nói cho hắn nghe phát hiện về những dấu vết kỳ lạ trên mặt bàn của mình, còn có cuộc gặp bí mật giữa Hoàng Phủ Bắc Trì và quận chúa Miêu tộc tối hôm qua.

Hoàng Phủ Minh Phong cau mày:

“Quận chúa Miêu tộc?”

Cố Tịch Hy nói:

“Chàng đã biết hay chưa? Mẫu hậu nói Miêu tộc muốn mang nàng ta đi hòa thân, dâng cho chàng. Nhưng phụ hoàng và mẫu hậu đều không muốn, họ dự định sẽ gán nàng ta cho con trai của Quách Can thượng thư, làm thiếp.”

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong lại lắc đầu:

“Miêu tộc sẽ không đưa người đến bên cạnh ta.”

Nàng nhìn hắn, suy xét một chút thấy đúng là có lý. Đưa người tới cạnh hắn… Ha, dù là gián điệp hay dùng mỹ nhân kế, chẳng phải đều không có tác dụng hay sao?

Hoàng Phủ Bắc Trì hẳn sẽ không đi một nước cờ thừa thãi như vậy.

Vậy thì rốt cục quận chúa đó có vai trò gì, nàng luôn có linh cảm nàng ta vượt đường xa đi đến Đại Sở, chắc chắn không phải chỉ để khoác áo lông, đeo mạng che ngồi không một chỗ.

“Thái tử phi.” Hoàng Phủ Minh Phong đột ngột gọi nàng.

“Vâng?”

“Chuyện của Trần Kim, ta sẽ phạt hắn, nhưng vết thương của nàng thì không thể trở thành lý do.”

Cố Tịch Hy gật đầu:

“Vâng, thiếp biết.”

Xét chuyện công, nếu vì chuyện này mà phaq hủy lòng trung thành của Trần Kim đối với Hoàng Phủ Minh Phong, chẳng phải sẽ khiến cho Hoàng Phủ Bắc Trì được toại nguyện sao?

Xét chuyện tư, Trần Kim làm như vậy, tuy khiến nàng khó chịu, tức giận, nhưng suy đến cuối cùng vẫn khó trách. Nếu nàng cũng có một muội muội, vốn dĩ có thể sống rất hạnh phúc, lại bất ngờ chết thảm. Nàng cho rằng nàng thậm chí còn không thể nhẫn nhịn lâu được như y.

“Vậy chàng sẽ phạt Trần tướng quân vì lý do gì?”

Hoàng Phủ Minh Phong lạnh giọng:

“Lý do gì không quan trọng, quan trọng là khiến cho người ngoài biết, ta và Trần Kim có thể sẽ trở mặt.”

Cố Tịch Hy biết, người ngoài trong lời của hắn chính là Hoàng Phủ Bắc Trì.

Nếu y đã cất công giăng bẫy, thế thì cứ để y cho rằng, cái bẫy mà y giăng đã thành công tóm được con mồi.

Nàng mỉm cười:

“Sao chàng lại tin tưởng để nói với thiếp những chuyện này?”

Chưa bao giờ, Cố Tịch Hy cảm thấy mình được tận tường chuyện tranh đấu vì hoàng vị giữa huynh đệ hoàng gia như thế.

So với việc tự mình suy đoán, nghe chính miệng Hoàng Phủ Minh Phong nói ra vẫn khiến nàng cảm thấy thông suốt hơn.

Hoàng Phủ Minh Phong lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng hạ giọng:

“Kể từ khi nàng cứu mạng ta ở Lũng Nham, ta đã hạ quyết tâm sẽ tin tưởng nàng.”

Cố Tịch Hy không khỏi giật mình đôi chút. Khi ấy, hắn còn nói hắn đã cho nàng cơ hội giải quyết ân oán, nếu không biết tận dụng cơ hội, sau này nếu dám phản bội, hắn tuyệt đối không tha cho nàng.

Nàng đã nghĩ, làm gì có ân oán để giải quyết. Hóa ra tất cả là để thử nàng…

Không để ý, Cố Tịch Hy phát hiện mình đã nắm giữ của Hoàng Phủ Minh Phong rất nhiều bí mật.

Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, thu hết dũng khí, đưa bên tay không bị thương của mình siết chặt lấy bàn tay hắn:

“Vậy điện hạ có thể tiếp tục tin tưởng thiếp không?”

Nàng có thể cảm nhận được bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong khẽ run lên, nhưng cũng không rút tay ra.

Cố Tịch Hy gật đầu:

"Đúng vậy, thiếp không phải thiên kim tiểu thư gì hết, nếu nói trắng ra, thân phận ban đầu của thiếp rất thấp kém, có thể cả đời cũng sẽ không có phước phần được gặp chàng.

Thiếp đã lưu lạc tới tận đây rồi.

Nhưng… những gì thiếp đã thề thốt, đã hứa với chàng đều là thật, sự trung thành của Trường gia cũng là thật."

Nàng mím chặt môi, dừng lại đôi chút mới tiếp tục:

“Tình cảm của thiếp đối với chàng cũng là thật…”

Cho dù nàng biết, có thể đời này, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ giao ra cho nàng chân tình.

Hoàng Phủ Minh Phong nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nàng. Dường như đang cố nén hơi thở dồn dập trong lòng ngực, hắn nói rất khẽ:

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng nghỉ ngơi trước đi, có gì mai hẳn nói.”

Nhưng Cố Tịch Hy biết, đợi đến sáng mai, dũng khí của nàng chắc chắn sẽ biến mất. Có những loại can đảm chỉ đến trong một khoảnh khắc duy nhất.

Nàng không để ý đến vết thương trên tay mình, một cái tung chăn, nàng rời khỏi giường chạy theo bắt lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, nghiến răng vòng tay ôm chầm lấy hắn.

Vết thương bị động khiến Cố Tịch Hy đau đến nhăn mặt, mồ hôi trán cũng túa ra.

Hoàng Phủ Minh Phong cúi đầu nhìn hai bàn tay đan cứng vào nhau của nàng đang giữ trước thắt lưng hắn, tâm tư bất giác bị xáo trộn đến hỗn loạn.

“Nàng ngốc à, ngại vết thương trên tay chưa đủ sâu hay sao?” Hắn quát khẽ.

Nhưng Cố Tịch Hy chỉ nhỏ nhẹ bật cười, gương mặt nàng dán lên lưng hắn:

"Điện hạ, quá khứ của chàng, thiếp không thể xen vào, tương lai của chàng, thiếp cũng không biết mình có thể có mặt hay không.

Tình cảm của chàng, thiếp không sánh nổi. Trái tim của chàng, thiếp càng không thể nào nắm bắt.

Cố Tịch Hy chỉ cầu hiện tại có được một chút để tâm, cùng với phu quân của mình bước qua một đoạn phong ba bão táp…"

Qua mấy lớp quần áo dày dặn, Hoàng Phủ Minh Phong vẫn có thể cảm nhận trọn vẹn cơ thể mềm mại của Cố Tịch Hy đang áp sát vào lưng mình.

Lồng ngực phập phồng chất chứa biết bao tâm sự và lo lắng của nàng khiến cả người hắn run lên.

Hắn chậm rãi thở dài:

“Ngay từ lúc biết nàng không phải Trường Ý Đan, ta đã không muốn cuốn nàng vào cuộc tranh đấu vô nghĩa này.”

Cho nên, hắn mới luôn thăm dò này hết lần này tới lần khác, vừa không muốn nàng bị cuốn vào chính sự, vừa muốn thử xem rốt cục nàng đã biết được bao nhiêu.

Kết quả, nàng thật quá thông minh, lại có thể nắm bắt được quá nhiều chuyện.

Cố Tịch Hy nói:

“Thiếp căn bản là không thể nào tránh khỏi…”

Hoàng Phủ Minh Phong bất ngờ quay người, một tay siết chặt eo nàng, một tay giữ lấy gương mặt nhỏ của nàng. Cảm giác nóng bừng lập tức lan tỏa trong không khí.

Cố Tịch Hy không hiểu, vẫn luôn không hiểu, tại sao hắn phải luôn kiềm nén trước nàng. Nếu đã không phải vì nàng là Trường Ý Đan, vậy thì vì sao?